Cục cưng có chiêu – Thẩm Hạ Lan – Diệp Ân Tuấn (full) – Truyện tác giả: Vi Lan Tử Mặc

Advertisement

CHƯƠNG 753: CÓ PHẢI NHÀ HỌ DIỆP XẢY RA CHUYỆN

Hai anh em nhà họ Hoắc biết Thẩm Hạ Lan sẽ đưa bọn nhỏ đến ở vài ngày, thì tỏ ra rất vui mừng, đặc biệt là Hoắc Chấn Đình, anh ta không ngờ rằng mình vừa đề nghị họ tới, Thẩm Hạ Lan đã đáp ứng luôn.

Cảm nhận được sự nhiệt tình của nhà họ Hoắc, Thẩm Hạ Lan thực sự vẫn hơi lúng túng, nhưng vì bọn nhỏ, cô vẫn quyết định tới nhà họ Hoắc.

"Đúng rồi, em nhớ mẹ có viết cho em một bức thư."

Thẩm Hạ Lan lấy bức thư do Hoắc Chấn Đình đưa cho cô giơ ra trước mắt Diệp Ân Tuấn.

"Thư của mẹ em, em đưa cho anh làm gì?"

Diệp Ân Tuấn hơi khó hiểu.

Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: "Hiện tại Internet phát triển, anh nghĩ tại sao mẹ còn viết thư cho em làm gì? Nói thật, em hơi lo nếu mẹ viết ra những lời xin lỗi, em sẽ không biết phải đáp lại thế nào."

Diệp Ân Tuấn đột nhiên mỉm cười rồi nói: "Có nhiều người yêu thương em, em nên cảm thấy hạnh phúc mới phải chứ."

"Em cũng tự an ủi mình như thế, nhưng thật sự không kiềm chế được, em không làm được."

Dáng vẻ nhíu mày phiền não của Thẩm Hạ Lan khiến thần kinh của Diệp Ân Tuấn hơi giãn ra.

"Được rồi, chờ sau khi đến nhà họ Hoắc, buổi tối rảnh rỗi mang ra xem, dù sao cũng là thư của mẹ em, em tự mình xem vẫn hơn."

"Cũng được, chúng ta về thôi, để Tống Dật Hiên một mình ở phòng khách cũng không hay cho lắm."

Thẩm Hạ Lan kéo Diệp Ân Tuấn trở lại phòng khách.

Tống Dật Hiên đang bật ti vi lên xem.

Thẩm Hạ Lan vừa định nói anh ta thư thái quá nhỉ, thì đã thấy Tống Dật Hiên nhanh chóng đứng lên, chạy thẳng ra ngoài.

"Sao thế?"

Thẩm Hạ Lan vội hỏi, nhưng Tống Dật Hiên không có thời gian nói chuyện với cô.

Trên ti vi đang phát tin tức cảnh sát tìm thấy thi thể của một người phụ nữ ở bến tàu, hiện đang được vớt lên.

Đáy lòng Thẩm Hạ Lan đột nhiên co thắt.

"Không phải là bác gái chứ?"

"Không biết, nhưng chắc Tống Dật Hiên sẽ không ở lại ăn cơm nữa, anh đi báo bọn nhỏ một tiếng, rồi đưa mọi người đến nhà họ Hoắc."

Bây giờ Diệp Ân Tuấn căn bản không thèm để ý đến Tống Dật Hiên.

Chỉ cần có chuyện uy hiếp đến Thẩm Hạ Lan và bọn nhỏ, anh sẽ đặt chuyện đó lên hàng đầu.

Thẩm Hạ Lan muốn nói gì đó nhưng thấy bộ dạng cuống cuồng lo lắng của Diệp Ân Tuấn thì nhanh chóng im lặng.

Cô vào phòng tìm Diệp Nghê Nghê và Diệp Tranh, hai đứa trẻ đang ngồi chơi xếp hình. Thấy Thẩm Hạ Lan đi vào, bọn nhỏ không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía cô.

"Mẹ, sao thế ạ? Có chuyện gì sao?"

"Mẹ đưa các con đến nhà ông cậu ở vài ngày được không?"

Thẩm Hạ Lan vẫn tươi cười, nhưng Diệp Tranh đã phát hiện ra có gì đó không đúng.

"Mẹ, không đi không được ạ?"

"Tốt nhất là cùng mẹ qua đó."

Thẩm Hạ Lan xoa đầu Diệp Tranh, nhưng cũng không nói rõ ràng.

Diệp Tranh gật đầu nói: "Được rồi, con đi thu dọn đồ đạc đây."

"Không cần, ba con thu dọn rồi, mẹ chỉ tới nói với hai đứa một tiếng thôi."

Diệp Nghê Nghê có chút không vui.

"Mẹ, sao phải đến nhà ông cậu ạ? Chúng ta ở nhà của chính mình không được sao?"

Thẩm Hạ Lan biết Diệp Nghê Nghê không thích đi lại, con bé chỉ thích yên tĩnh, bây giờ để con bé đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, cô thực sự cảm thấy hơi thương xót đứa nhỏ.

"Nghê Nghê, sau này mẹ sẽ trả lời con, được không?"

Nghe được giọng nói dịu dàng và dáng vẻ ra chiều thương lượng của Thẩm Hạ Lan, Diệp Nghê Nghê gắng gượng nói: "Vâng, nhưng ba có ở đó không ạ?"

"Ba gần đây có việc bận, chúng ta cứ ở đó ít ngày, sau đó ba sẽ qua đón chúng ta, được không?"

"Người lớn thật là phiền phức, lúc nào cũng nói dối trẻ con. Con biết, người lớn mấy người nhất định đang giấu giếm bọn con cái gì đó, không muốn nói cho bọn con nghe."

Diệp Nghê Nghê cau mày, lẩm bẩm.

Thẩm Hạ Lan xoa đầu con gái, nói: "Nghê Nghê, con vẫn còn nhỏ, còn nhiều chuyện mẹ không muốn con phải chịu đựng, nên ba mẹ sẽ không nói cho con biết. Khi con lớn lên, ba mẹ sẽ bàn bạc trước với con, được không nào?"

"Con không nói hai người phải bàn bạc trước với con. Con chỉ thật sự không muốn rời khỏi đây. Đến chỗ ông cậu, con lạ giường thì làm sao?"

Chân mày của Diệp Nghê Nghê nhíu lại sâu hơn.

Diệp Tranh vội vàng nói: "Anh ngủ cùng em, anh sẽ bảo vệ em."

"Cảm ơn anh Tranh."

Diệp Nghê Nghê lúc này cười vui vẻ ra mặt.

Thẩm Hạ Lan phát hiện ra rằng sự phụ thuộc của Diệp Nghê Nghê vào Diệp Tranh đã phần nào vượt qua cả Diệp Minh Triết.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Minh Triết thực sự không ở nhà, cũng may còn có Diệp Tranh.

Thẩm Hạ Lan bảo Diệp Tranh đưa Diệp Nghê Nghê đi thu dọn mấy mảnh ghép, sau đó mới dẫn bọn trẻ xuống lầu.

Diệp Ân Tuấn đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau khi nhìn thấy họ đi xuống, anh thấp giọng nói: "Anh đưa mọi người qua bên đó."

"Được."

Thẩm Hạ Lan cũng không trì hoãn nữa.

Cả nhà nhanh chóng đến nhà họ Hoắc.

Hoắc Chấn Đình và Hoắc Chấn Hiên đã đợi ở cửa, nhìn thấy Thẩm Hạ Lan mang theo bọn nhỏ tới thì rất vui mừng.

"Nghê Nghê, Diệp Tranh, lại đây, cho ông cậu ôm một cái nào."

Hoắc Chấn Hiên trực tiếp ôm lấy Diệp Nghê Nghê, Diệp Tranh cũng được Hoắc Chấn Đình ôm vào lòng.

Thẩm Hạ Lan thấy mấy ông cháu vui vẻ, thì không khỏi mỉm cười.

Quay trở lại nhà họ Hoắc một lần nữa, tâm trạng của Thẩm Hạ Lan thực sự rất hỗn loạn, cũng không rõ là cảm giác gì.

Diệp Ân Tuấn thừa lúc không ai để ý, kéo Thẩm Hạ Lan qua, nhỏ giọng nói: "Dọn đến đây rồi, em cũng nên cảnh giác. Có lẽ em nói đúng, Phương Thiến vẫn còn sống."

Thẩm Hạ Lan nhất thời khựng lại.

"Có chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì lớn. Người giúp việc ở nhà nói với anh gần đây có tiếng động phát ra từ vườn hoa của Phương Thiến, hơn nữa còn là buổi đêm. Họ sợ hãi không dám đi xem, nhưng anh vẫn luôn để tâm đến chuyện này. Nếu quả thật Phương Thiến còn sống, anh nhất định sẽ bắt bà ta phải ra mặt. Hạ Lan, em cũng biết điều anh lo lắng nhất là em và bọn trẻ."

Nghe những lời của Diệp Ân Tuấn, lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại.

"Em biết rồi, anh yên tâm đi, có em ở đây, bọn nhỏ sẽ không xảy ra chuyện gì, chỉ là Minh Triết vẫn chưa trở về, nếu thằng bé về, anh cứ bảo Tô Nam đưa nó qua đây là được."

"Lúc này, anh lại thấy Minh Triết ở lại khu vực quân sự sẽ an toàn hơn. Chờ sau khi anh thu xếp mọi chuyện của nhà họ Diệp xong xuôi, sẽ tính đến chuyện này sau. Tranh Tranh và Nghê Nghê phiền em chăm sóc."

"Anh nói gì thế, hai đứa là con của em, sao lại nói là phiền được?"

Thẩm Hạ Lan cảm thấy Diệp Ân Tuấn hiện tại vô cùng nghiêm túc, xem ra hơi lo lắng quá mức, có lẽ là bởi vì quá nhạy cảm nên Diệp Ân Tuấn mới có dáng vẻ như bây giờ.

"Diệp Ân Tuấn, anh thư giãn chút đi, không sao đâu, cho dù Phương Thiến chưa chết, thì bây giờ cũng chỉ là đại bàng gãy cánh, không thể bay cao, không thể đấu lại anh. Đừng lo lắng cho mẹ con em, ở nhà họ Hoắc, mẹ con em vẫn rất an toàn."

Thẩm Hạ Lan hết lời an ủi Diệp Ân Tuấn, mới khiến anh thoải mái hơn một chút.

"Nhưng mà, nếu có chuyện gì em nhất định phải gọi cho anh, biết không?"

"Em biết rồi. Anh ở nhà một mình cũng cẩn thận một chút."

Thẩm Hạ Lan sợ rằng Phương Thiến sẽ làm Diệp Ân Tuấn bị thương.

"Hay là anh gọi Tống Đình đến ở cùng, hai người có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu không em cũng không yên tâm."

Nghe thấy đề nghị của Thẩm Hạ Lan, Diệp Ân Tuấn gật đầu.

"Được rồi, anh sẽ gọi cậu ấy tới. Buổi tối đừng quên gọi điện thoại cho anh, mỗi ngày mỗi tối đều phải gọi, biết không?"

"Đã là vợ chồng già rồi, có phải đôi trẻ mới kết hôn đâu mà, anh vẫn muốn như thế sao?"

Thẩm Hạ Lan cảm thấy rằng bây giờ Diệp Ân Tuấn dường như đang tìm cách bù đắp lại những gì đã đánh mất trước đây, ngay cả cuộc sống tân hôn ngọt ngào cũng muốn bù đắp.

"Anh mặc kệ, nếu em không gọi anh sẽ cả đêm không ngủ."

Diệp Ân Tuấn lúc này thật giống như một đứa trẻ.

Thẩm Hạ Lan không có lựa chọn nào khác ngoài việc đồng ý với anh.

Hoắc Chấn Đình và Hoắc Chấn Hiên nhìn thấy hai người họ tình nồng ý mật thì vô cùng hài lòng.

“Cũng may, Hạ Lan của chúng ta chịu khổ nhiều, giờ thời gian cực khổ đã qua, cuối cùng cũng chờ được tình yêu của đời mình.”

"Anh ba, từ bao giờ anh lại nhiều văn thơ thế? Nếu cho em lựa chọn, em thà để con bé quên Diệp Ân Tuấn đi mà bắt đầu lại, thay vì trải qua nhiều đau khổ như vậy."

Lời nói của Hoắc Chấn Đình làm cho Hoắc Chấn Hiên mỉm cười, nhưng anh ta không phản bác lại.

Cả hai người đều thương Thẩm Hạ Lan, chỉ là có suy nghĩ khác nhau mà thôi.

Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn hàn huyên thêm mấy câu, lúc này mới quay ra nhìn người nhà họ Hoắc, thấy hai người kia đang nhìn mình đầy vẻ trêu chọc thì nhất thời đỏ mặt.

"Chú, chú ba, sao hai người lại ở đây? Bọn nhỏ đâu rồi?"

"Bọn nhỏ đang chơi ở sân sau. Nghe nói chú của cháu biết bọn nhỏ tới, liền đặc biệt tìm người làm một cái sân chơi. Bọn nhỏ hẳn là đang chơi vô cùng hăng say."

Lời nói của Hoắc Chấn Hiên khiến Hoắc Chấn Đình hơi xấu hổ.

“Không có gì, chú chỉ nghĩ bọn trẻ khi về phải có chỗ vui chơi”.

"Cảm ơn hai chú."

Thẩm Hạ Lan biết hai người họ đang thay đổi để khiến mình vui lòng.

Thật ra nghĩ lại, trước đây cô cũng không thân với nhà họ Hoắc, hơn nữa ban đầu còn vì sự hồ đồ của bà cụ Hoắc mà cô đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Hoắc, vậy mà hôm nay hai chú lại coi trọng cô hơn tất cả, trong lòng cô bất giác như có dòng nước ấm chảy qua.

"Con bé ngốc, sao lại nói cám ơn, mau vào đi, cháu còn chưa ăn cơm đúng không? Chờ chút, chú ba sẽ đích thân làm cho cháu, cháu đi chơi với bọn nhỏ một lát đi."

Sau khi Hoắc Chấn Hiên xắn tay áo đi vào phòng bếp, liền bị Thẩm Hạ Lan ngăn lại.



"Chú ba, để người làm làm đi, cháu có chuyện muốn hỏi chú, bọn trẻ đang không ở đây, cháu cũng không cần phải che giấu."

Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến cho Hoắc Chấn Hiên hơi khựng lại, sau đó quay sang trao đổi ánh mắt với Hoắc Chấn Đình, rồi nhanh chóng ngồi xuống ghế sô pha.

"Sao vậy? Có phải nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện gì không?"

Độ nhạy bén của Hoắc Chấn Hiên vẫn rất tốt.

Thẩm Hạ Lan gật đầu nói: "Nhà họ Diệp có vẻ không được sạch sẽ cho lắm. Trong phòng tắm, phòng ngủ của cháu bị người ta viết chữ lên, hai người xem này."

Sau đó, Thẩm Hạ Lan đưa những bức ảnh chụp trong phòng tắm cho Hoắc Chấn Đình và Hoắc Chấn Hiên xem.

Hai anh em họ cùng nhìn, sau đó lông mày nhíu chặt lại.

"Vậy nên Diệp Ân Tuấn định thu xếp lại mọi chuyện của nhà họ Diệp?"

"Hẳn là như vậy. Nhưng cháu có chút hoài nghi, nên muốn hỏi chú và chú ba xem sao."

Thẩm Hạ Lan nói với hai người chú về chuyện cô nghi ngờ Phương Thiến còn sống.

Hoắc Chấn Hiên nhíu mày thật chặt, trầm giọng nói: "Chuyện này không thể xảy ra được. Lúc đó xe hơi nổ tung, lửa cháy ngập trời, đừng nói là người, với nhiệt độ đó đến sắt thép còn bị tan chảy nữa là."

"Nhưng tại sao chiếc xe lại phát nổ? Lỡ như lúc xe nổ không có người bên trong thì sao?"

Thẩm Hạ Lan nói ra nghi ngờ của mình.

Hoắc Chấn Đình vội vàng lắc đầu nói: "Không thể nào, sau này chúng ta cùng bộ phận liên quan kiểm tra, xác thực có người bị nổ chết, nhưng bởi vì nhiệt độ quá cao, nên xét nghiệm máu khó khăn, lúc ấy Diệp Ân Tuấn cũng đang bận đi tìm cháu nên sự việc này cứ thế qua đi."

Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói vậy, Thẩm Hạ Lan lại rơi vào trạng thái mất hồn.

----------------------------



Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement