Truyện: Long Phượng Song Bảo: Vợ Bầu Lại Muốn Chạy (full) - Tống Vy - Đường Hạo Tuấn

Advertisement

CHƯƠNG 39: UỐNG SAY NGÃ TRƯỚC CỬA NHÀ

Trong ấn tượng của anh, nhuộm vải đều là những người thợ già.

Cô thì còn quá trẻ thế này, có thể đảm nhận được không?

Anh không thể đổ cả đồng tiền mua vải để cô luyện tay được.

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của anh, Tống Vy gập màn hình máy tính lại, nói: “Đường tổng, anh yên tâm đi, tôi đã dám yêu cầu phòng nhuộm thì chắc chắn tôi phải biết làm. Tôi không cần phải mang chuyện này ra đùa.”

Nghe vậy Đường Hạo Tuấn nhìn cô trong chốc lát, thản nhiên cười nói: “Nếu cô đã nói thế thì tôi sẽ bảo Trình Hiệp sắp xếp.”

“Cảm ơn Đường tổng.” Tống Vy vui vẻ, liên tục cúi đầu cảm ơn.

Đường Hạo Tuần hơi gật đầu: “Cô đừng vội vui quá, mặc dù tôi đồng ý chuẩn bị phòng nhuộm vải cho cô, nhưng nếu vải hỏng, cô phải bồi thường.”

“Tôi hiểu ạ.” Sắc mặt Tống Vy không hề thay đổi.

Nhuộm hư vải, bồi thường là đúng.

Nhưng cô tin tưởng vào năng lực của bản thân, sẽ không để xảy ra tình huống nhuộm hư.

“Cô hiểu là tốt, vậy…” Chưa nói xong, điện thoại trong túi Đường Hạo Tuần bỗng đổ chuông.

Anh hơi nhíu mày, không nói tiếp, cầm điện thoại lên xem.

Vừa nhìn sắc mặt anh đã sa sầm đi.

Tống Vy thấy vậy tự biết mình không nên ở lại nữa, nên cô bèn tỏ ý chào để về.

Đường Hạo Tuần khoát khoát tay, tỏ ý để chấp nhận để cô đi về.

Sau khi Tống Vy đi, anh nhận điện thoại.

Không đợi anh mở lời, đầu kia điện thoại đã truyền tới một tràng dài: “Hạo Tuần à, lời đề nghị tối qua của bác cháu suy nghĩ thế nào rồi? Mảnh đất kia phong thủy quý hiếm đấy, bỏ lỡ thì không còn có lại được đâu.”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuần hơi lạnh lùng nói: “Bác cả, cháu đã nói rồi, cháu không đồng ý dời mộ của ông nội. Cháu cũng không tin phong thủy gì hết, bác từ bỏ cái ý nghĩ đó đi.”

“Thằng bé này, đầu óc sao mà rỗng tuếch. Cháu không tin phong thủy, bác tin. Thầy phong thủy nói, chỉ cần dời mộ ông cháu tới mảnh đất kia, nhà họ Đường chúng ta sẽ càng ăn nên làm ra.” Đường Mãnh không vui nói.

Đường Hạo Tuần nheo mắt đầy nguy hiểm: “Bác đừng nghĩ cháu không biết, bác muốn chiếm mảnh đất mộ phần ông nội về cho mình.”

Nghe lời này, Đường Mãnh cả kinh, bình vỡ thì cũng đã vỡ rồi, ông ta cũng không muốn diễn trò nữa, cười lạnh lùng: “Thằng nhãi, thế mà lại biết được. Vậy thì ta cũng nói luôn, mảnh đất kia ta đã nhắm rồi.”

Nói xong, Đường Mãnh trực tiếp tắt máy.

Nhìn màn hình điện thoại quay trở lại giao diện chính, không khí xung quanh Đường Hạo Tuần lạnh lẽo đến đáng sợ.

Lúc này, Trình Hiệp đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một tập tài liệu, dường như có chuyện quan trọng cần báo cáo, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Đường Hạo Tuần, anh ta hỏi chuyện khác: “Sếp, anh sao vậy?”

“Chuẩn bị xe, tôi phải về nhà tổ một chuyến.” Đường Hạo Tuần cầm điện thoại lên giao việc.

Trình Hiệp nghe vậy lập tức đi sắp xếp.

Rất nhanh Đường Hạo Tuần đã trên đường về nhà tổ.

Anh nhìn cảnh sắc ngoài cửa kính xe, ánh mắt u tối.

Đại Phòng đột nhiên nhắc tới chuyện mộ phần của ông nội, chắc chắn là có sự khuyến khích của Đường Hạo Minh.

Nhưng không rõ Đại Phòng cần mảnh đất đó làm gì?

Anh đang mải nghĩ thì xe dừng lại, Trình Hiệp quay đầu nói với Đường Hạo Tuần: “Sếp, tới nơi rồi.”

Đường Hạo Tuần thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, anh xuống xe, điềm tĩnh đi vào nhà tổ.

Đợi tới lúc anh giải quyết xong Đường Mãnh rồi tới thắp hương cho ông cụ Đường cũng đã chín giờ tối.

Trình Hiệp lái xe đưa anh về biệt thự thường ngày vẫn ở. Vừa đi vào, anh đã ngửi thấy mùi nước hoa quen quen, anh lập tức cau mày.

“Hạo Tuấn.” Thấy Đường Hạo Tuấn quay về, Tống Huyền rất vui, vội vàng đi tới: “Hả, anh uống rượu à?

Đường Hạo Tuấn né sang một bên, tranh cô ta, trầm giọng hỏi: “Sao cô lại ở đây?”

“Hôm nay không phải ngày giỗ của ông nội sao, em lo anh buồn nên em sang đây với anh.” Tống Huyền vừa giải thích vừa ra dáng một nữ chủ nhà, cầm lấy cặp giấy tờ trong tay anh.

Đường Hạo Tuấn vẫn tránh đi, đồng thời lạnh giọng hét lên: “Dì Vương.”

Dì Vương đang bận rộn trong bếp nhanh chóng đi ra: “Cậu chủ, cậu về rồi à?”

“Ai để cô ta đi vào?” Đường Hạo Tuần chỉ vào Tống Huyền, giọng điệu không vui: “Không phải tôi nói đã dặn lúc tôi không ở nhà thì không cho bắt cứ ai vào nhà sao?”

Dì Vương liếc nhìn Tống Huyền: “Thưa cậu, tôi cứ nghĩ cô Tống là vợ chưa cưới của cậu, hai người sớm muộn gì cũng kết hôn, nên tôi…”

“Trừ tiền thưởng tháng này.” Đường Hạo Tuấn không muốn nghe nhiều, nói luôn hình phạt.

Di Vương cười khổ: “Vâng.”

“Hạo Tuần, anh thế này là có ý gì?” Tống Huyền bắt mãn nhìn anh.

Vi dì Vương để cô ta vào nhà mà anh phạt bà ấy, vậy rõ là không chào đón cô ta.

Đường Hạo Tuần không định trả lời vấn đề này, mệt mỏi day mày, nói lời tiễn khách: “Cô có thể đi rồi.”

“Không được, em không đi.” Tống Huyền đi tới trước mặt Đường Hạo Tuần: “Em tới đây ngoài để thăm anh ra, còn là ý của ba em, ba em muốn hỏi anh chúng ta đính hôn nhiều năm như vậy rồi, lúc nào kết hôn?”

Hừm?

Đường Hạo Tuấn hơi cau mày, nhìn cô ta vài giây rồi thản nhiên nói: “Tạm thời tôi không có ý định kết hôn.”

“Tại sao?” Mặt Tống Huyền vốn hơi ửng đỏ, phút chốc đã trắng bệch.

Cô ta không hiểu, đính hôn thuận lợi như vậy, tại sao kết hôn lại khó khăn thế này.

Rõ ràng chỉ còn bước cuối cùng là cô ta có thể trở thành mợ Đường, nhưng anh chưa từng mở lời.

Nghĩ tới đó, Tống Huyền không cam lòng, siết chặt tay: “Hạo Tuần, em đã đợi anh năm năm rồi, anh còn muốn em đợi tới bao giờ?”

“Nếu không muốn đợi thì có thể không đợi.” Đường Hạo Tuần nới lỏng cà vạt, vòng qua cô ta đi lên lầu.

Tống Huyền cắn môi nhìn theo bóng lưng anh, trong mắt tràn ngập vẻ không thể tin được.

Anh có ý gì? Khiến cô ta chủ động mở miệng hủy hôn ước ư?

Không thể nào, có chết cô ta cũng không hủy hôn.

Tống Huyền không nhìn nữa, buồn bã đi ra khỏi biệt thự.

Trên lầu, Đường Hạo Tuấn mở cửa phòng của mình, lại ngửi thấy mùi nước hoa phát ớn kia.

Sắc mặt anh đanh lại: “Dì Vương, dì còn cho cô ta vào phòng tôi sao?”

Di Vương đứng ở đầu cầu thang lầu một, ngẩng đầu nhìn lên: “Không có, nhưng cô Tống nói muốn tham quan chút nên tôi để cô ấy tùy ý, tôi thật sự không biết cô ấy vào phòng cậu.”

Nghe vậy, thái dương Đường Hạo Tuần giật giật, mặt mày sa sầm đóng cửa lại, quay người xuống lầu, trực tiếp đi ra ngoài cửa chính.

“Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?” Dì Vương đi theo sau anh.

Đường Hạo Tuấn vừa đi giày vừa lạnh lùng nói: “Ngày mai cho người lau dọn biệt thự sạch sẽ, đợi lúc nào dọn dẹp xong tôi sẽ về.”

Nói xong, anh mở cửa ra ngoài, nhanh chóng lái xe rời khỏi biệt thự.

Vào lúc này, tại Lam Cảnh Nhã Uyễn.

Tống Vy vừa dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong, đi ra khỏi phòng con với cái cỗ mỏi nhừ, đột nhiên nghe thầy ngoài hành lang rầm một tiếng.

“Chuyện gì vậy?” Tống Vy bị dọa sợ, nghĩ rằng đã xảy ra chuyện gì đó nên vội vàng mở cửa, sau đó cô thấy một người đàn ông cao lớn ngã trên hành lang.

Rất rõ ràng, âm thanh ban nãy là do người đàn ông này lúc ngã xuống đất gây ra.

“Này, anh không sao chứ?” Tống Vy đi tới, dùng chân đá nhẹ vào người đàn ông trên sàn.

Nhưng anh ta vẫn không nhúc nhích.

Tống Vy ngồi xổm xuống, muốn xem xét tình hình của anh ta, kết quả bị mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.

Cô khó chịu cau mày, sau đó vươn tay lật người đàn ông lại, một gương mặt quen thuộc cứ như vậy xuất hiện trước tầm mắt cô.

Tống Vy trợn tròn mắt không thể ngờ, sao lại là anh?

Không kịp nghĩ nhiều, Tống Vy lay lay người anh: “Đường tổng? Đường tổng?

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement