Truyện Thầy Phong Thủy - Trương Ly (full) - Tác giả: Vương Lỗi

Advertisement
Phòng khách bên ngoài còn có một ô cửa sổ rất lớn, bên ngoài cửa sổ trời tối đen, xem ra lúc này đã khuya lắm rồi.

Nhờ ánh trăng le lói ngoài cửa sổ, tôi có thể nhìn thấy cách bài trí trong căn phòng khách này khá đơn giản.

Một chiếc sô pha, một cái bàn. Ngoài ra thì không còn gì khác.

Tôi nhìn quanh một vòng, thấy không có ai rồi tôi mới nhẹ nhàng mở cửa bước vào phòng khách.

Ngoại trừ căn phòng mà tôi đang ở thì còn một phòng ngủ nữa đang khép hờ.

Trong bóng tối, cánh cửa khép hờ kia tựa như cánh cửa mở ra chiếc hộp Pandora, tỏa ra một lực hấp dẫn khó giải thích.

Trí tò mò thôi thúc khiến tôi chậm rãi tiến về phía căn phòng kia. Giống như lúc trước, tôi ngó qua khe cửa nhìn vào bên trong.

Dưới ánh trăng le lói, ánh mắt tôi vô tình chạm vào một đôi mắt màu đen khác!

Hóa ra ở đằng sau cánh cửa kia cũng có một đôi mắt đang nhòm qua khe cửa nhìn trộm tôi!

Lúc này, tôi cảm thấy tóc tai mình dựng ngược hết cả lên.

Người dọa nhau có ngày sợ vỡ mật, câu nói này quả chẳng sai.

"Hi hi hi hi...", thấy tôi bắn ra sau như một chiếc lò xo, trong căn phòng kia vọng ra những tiếng cười quái dị.

Tiếng cười này nghe giống hệt tiếng cười quái dị mà tôi đã nghe thấy trước đó.

"Nguyễn Vân, là cô sao?"

Bị cảnh tượng ban nãy dọa cho mất mật, tôi không còn đủ can đảm để tiếp tục nhòm vào đó nữa, chỉ đành mở miệng gọi tên Nguyễn Vân.

Nghe tiếng tôi, tiếng cười trong căn phòng đột nhiên im bặt.

Căn phòng kia lại rơi vào một sự im lặng đáng sợ.

Tôi trong lòng còn sợ hãi nhìn vào cánh cửa kia.

Kỳ quái, đúng quả thực là kỳ quái.

Xem ra tôi phải nhanh chóng chuồn khỏi đây mới được.

Không dám suy nghĩ nhiều thêm, tôi vội vã tăng tốc chạy về phía cửa lớn.

Mặc kệ bên trong này có gì, tôi cứ ra ngoài trước rồi tính. Chỉ cần tìm được ông cụ Tôn và Tam Thanh thì những khúc mắc trong lòng tôi sẽ dần được tháo gỡ.

Nghĩ vậy, tôi vặn tay nắm cửa.

Tôi ra sức mở cửa nhưng cánh cửa vẫn không động đậy.

"Mẹ nó, cửa này bị khóa ngoài sao!"

Tôi hoảng thực sự, thật không ngờ Nguyễn Vân lại cảnh giác đến vậy, khi ra ngoài còn cố tình khóa trái cửa.

Cô ấy đang đề phòng tôi sao? Tôi lo sợ quay đầu lại nhìn vào gian phòng ngủ, không biết tại sao mà người ở trong đó mãi không bước ra ngoài.

Tôi nhìn cửa căn phòng đó, rồi bắt đầu di chuyển đến bên cạnh cửa sổ.

Tôi dùng sức mở cánh cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Một làn gió đêm thổi tới khiến tôi hoa mày chóng mặt.

Nơi này có độ cao ít nhất phải từ tầng mười trở lên.

"Đáng chết, rõ ràng là sớm đã có ý đồ nhốt mình ở đây!"

Lần này thì tôi cũng hết cách.

Chưa nói đến việc tôi đang bị thương nặng, dù tôi có khỏe mạnh thì việc nhảy từ tầng mười xuống cũng là chuyện không tưởng.

Tôi đột nhiên cảm thấy ân hận, sao ban đầu lại không học tuyệt kỹ mở khóa của ông cụ Tôn kia chứ? Giờ tôi muốn chạy cũng không chạy được, trong căn phòng kia còn có một kẻ kỳ quái đang nấp trong bóng tối không chịu lộ mặt.

Cảm giác của tôi lúc này không từ ngữ nào có thể diễn tả được.

Trong lúc bất lực, tôi chỉ đành quay lại phòng mình khóa chặt cửa lại. Tôi cảm thấy giờ chỉ có cách này là an toàn nhất.

Tôi nằm trên giường, cảnh giác nhìn vào cửa phòng ngủ, sợ rằng đôi mắt kia sẽ đột nhiên xuất hiện lần nữa.

Có điều ban nãy do quá sợ hãi nên tôi chưa kịp nhìn kỹ, giờ nghĩ lại thì đôi mắt đó chắc chắn không phải mắt của Nguyễn Vân.

Mặc dù trong bóng tối chỉ kịp liếc nhìn một cái, nhưng con người sẽ nhớ rất rõ những thứ xuất hiện lúc họ sợ hãi. Cho nên giờ nghĩ lại, tôi phát hiện ra đó là con mắt của một người già bởi đôi mắt đó đã hơi vẩn đục do tuổi tác.

Cũng có nghĩa, người trong căn phòng đó có lẽ là một người già.

Lại nhớ đến lời Nguyễn Vân từng nói, hình như cô ấy đang chăm sóc một người già.

Nghĩ vậy, tôi mới đỡ sợ hơn một chút.

Xem ra đó chỉ là người nhà Nguyễn Vân mà thôi, chắc chỉ là do tôi mắt to hơn người.

Tôi không khỏi tự chế giễu bản thân đã trải qua nhiều chuyện như vậy mà lá gan lại ngày càng nhỏ.

Sau khi đỡ sợ hãi, tôi đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, lại thêm vết thương trên người khiến tôi thiếp đi từ lúc nào không hay.

Lần tiếp theo tôi tỉnh lại thì Nguyễn Vân đang sầm mặt ngồi trước mặt tôi, nhìn tôi với vẻ mặt u ám.

Có điều mặc dù gương mặt cô ấy không có vẻ hiền lành lương thiện, nhưng lúc tức giận lại có nét đẹp khá đặc biệt.

Lúc này tôi mới nhận ra Nguyễn Vân thực ra cũng rất xinh đẹp.

Đặc biệt là những đường nét trên gương mặt, có thể nói là tinh xảo đến nỗi không có chút tỳ vết nào.

"Tối hôm qua anh đã làm gì?"

Thấy tôi sau khi mở mắt thì chỉ ngẩn người ra nhìn cô ấy nên Nguyễn Vân không khỏi cau mày lại, lạnh lùng hỏi tôi.

Đầu tiên tôi ngẩn người ra, sau đó khi kịp phản ứng lại thì vội vã cụp mắt xuống, ho khan một tiếng rồi hỏi ngược lại.

"Đêm qua tôi cảm thấy mình đã khỏe hơn nhiều rồi nên mới muốn xuống giường đi lại một chút. Có điều đêm qua muộn như vậy mà cô còn đi đâu?"

Nguyễn Vân không ngờ tôi lại hỏi ngược lại cô ấy nên nhất thời ngẩn ra, vẻ mặt lúc thì đỏ bừng, lúc lại trắng bệch.

Nhìn phản ứng của cô ấy, trong lòng tôi đã thầm hiểu.

Xem ra cô gái này ra ngoài cũng không phải để làm việc tốt gì.

Quả nhiên, Nguyễn Vân có vẻ rất không muốn nhắc tới chuyện mình đã ra ngoài. Cô ấy tìm tạm một lý do để lấp liếm rồi lập tức chuyển chủ đề.

"Nếu giờ anh đã đi lại được rồi thì tôi cũng không giữ anh lại đây nữa. Đợi tôi đi chuẩn bị một chút rồi sẽ đưa anh đi".

Nói rồi, Nguyễn Vân quay đầu đi ra khỏi phòng.

Vừa nghe cô ấy nói sẽ thả tôi đi, tôi có chút ngạc nhiên.

Tôi vốn tưởng rằng cô gái này cũng giống như nhà họ Uy, cũng muốn biết được bí mật về ngọn núi phía sau Trương gia thôn cho nên mới giam tôi ở đây.

Nhưng giờ đột nhiên cô ấy lại thả tôi đi? Đúng lúc tôi còn đang nghi ngờ thì Nguyễn Vân lại bước vào phòng.

Hóa ra cái mà cô ấy nói là đi chuẩn bị một chút kia lại là đi "lên đồ" cho bản thân.

Nguyễn Vân thay một bộ đồ đen từ đầu đến chân, kín mít đến tận cổ, trên đầu còn đội một chiếc mũ lớn.

Lại còn đeo một cái mạng che mặt màu đen.

"Cô... cô sợ nhìn thấy ánh nắng mặt trời hay sao?"

Nhìn bộ trang phục này tôi nghĩ ngay đến loài ma cà rồng. Chỉ có người sợ ánh sáng mặt trời mới ăn mặc kín như bưng thế này.

"Cứ coi là thế đi".

Nguyễn Vân đáp lại tôi bằng chất giọng khàn khàn, sau đó giục tôi mau chóng xuống giường.

Việc đi mười tầng cầu thang với người thương tích đầy mình như tôi thì chật vật chẳng khác nào đi trên lưỡi dao.

Còn Nguyễn Vân nói là tiễn tôi nhưng suốt quãng đường, cô ấy chỉ lạnh lùng đứng sau quan sát tôi chứ chẳng thèm dìu tôi lấy một bước.

Tôi cắn chặt răng, mồ hôi ướt đẫm áo mới xuống được tới bên dưới tầng.

Thế nhưng, tôi vừa bước ra khỏi cầu thang thì Nguyễn Vân nãy giờ vẫn đứng sau lưng tôi đột nhiên kéo giật áo tôi lại.

Qua lớp áo mà tôi vẫn cảm nhận được tay cô ấy đang run rẩy.

"Trương Ly, mau, mau quay lại".

Giọng cô ấy hơi khàn.

Cô ấy đang sợ hãi sao?

"Sao vậy? Cô nhìn thấy gì sao?"

Tôi nghi hoặc nhìn tứ phía, ai ngờ Nguyễn Vân đột nhiên giật luôn tấm mạng che mặt xuống rồi dùng nó che mặt tôi.

Tôi còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì Nguyễn Vân đã lôi xềnh xệch tôi lên tầng.

"Nguyễn Vân, cô làm gì vậy? Chính cô đồng ý cho tôi đi khỏi đây, sao giờ lại nuốt lời?"

Tôi kinh ngạc, vừa nghĩ tới việc phải quay lại căn phòng kia, trong lòng tôi cảm thấy vô cùng khó chịu, giãy giụa cố gắng thoát khỏi tay cô ấy.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement