Truyện: Vương Phi Bướng Bỉnh là Thần Y (full) - Mặc Diệp - Vân Quán Ninh (tác giả: Mục Y)

Advertisement

Ngẩng đầu nhìn qua, đây là một ngọn núi sừng sững không nhìn thấy đỉnh, ngay giữa sườn núi còn có sương mù bao phủ, lượn lờ xung quanh.

Nơi đây bốn bề đều là núi, cây cối um tùm, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng thú hoang gầm rú. Phóng tầm nhìn ra xa một chút chỉ có thể thấy mảng rừng xanh ngát vô tận, không thấy một chút bóng dáng của đồng bằng hay nông trại nào cả.

Rất khó có thể tin được, ở nơi cách kinh thành hai canh giờ đi đường này lại có cảnh núi non hùng vĩ như vậy.

Nơi này cứ như thể chốn bồng lai tiên cảnh, không vướng chút bụi trần nhân gian, không có dấu vết của người phàm tới quấy nhiễu.

Đoạn đường kế tiếp rất gồ ghề, ngựa vốn không thể nào đi được.

Vân Quán Ninh chỉ có thể tự mình đi bộ lên núi.

Nàng quay người khẽ vuốt ve mặt con ngựa, nhẹ giọng nói: “Quay về đi, tìm chỗ mà nấp. Nhớ là dọc đường đừng nên dừng lại, tránh lại để người khác bắt được sẽ ăn thịt ngươi đó!”

Con ngựa hí một hơi.

Vân Quán Ninh vỗ một phát vào mông nó, con ngựa lập tức cong chân chạy đi.

Nàng dời tầm mắt, chuẩn bị lên núi.

Đường đi mọc đầy cỏ dại mọc, hầu như không nhìn thấy đường đi, cũng không nhìn thấy chỗ bước đi nữa.

Mỗi lúc như thế này, Vân Quán Ninh mới cảm thán tại sao nàng lại không biết khinh công!

Nếu như có thể được giống như Mặc Diệp, bay tới bay lui vô cùng tiện lợi như thế, vậy bây giờ nàng cần gì phải vừa thở hổn hển vừa leo lên núi như này chứ?

Cũng may đã tới nhiều lần rồi, nàng có thể tìm đường lên núi rất chính xác. Nhưng cho dù như thế, lúc leo được lên tới núi cũng đã qua hai canh giờ rồi.

Vân Quán Ninh đổ rạp người trên tảng đá, mệt lả.

Bây giờ đã là giờ Mùi rồi.

Ngày thường vào giờ này thì nàng đã ở trên núi từ lâu rồi, hôm nay mới sáng sớm lại bị ngoại tổ phụ ngăn lại.

Vân Quán Ninh vừa nằm trên tảng đá lớn nghỉ ngơi, lại nghe phía sau có tiếng hừ nhẹ: “Nha đầu lười biếng, hôm nay ngươi tới chậm rồi, phạt ngươi đưa ta hai bình rượu.”

“Nằm mơ đi.”

Vân Quán Ninh cũng không quay đầu nhìn lại, thở hồng hộc đáp: “Hôm nay ta có việc.”

Ngọn núi cao này tên là núi Vân Vụ.

Bởi vì mây mù giăng đầy quanh năm, cho nên mới có tên như vậy.

Với người bình thường mà nói, ngọn núi này chứa đầy những đạo lý huyền diệu, cho nên không dám tùy tiện lên đây.

Từ giữa sườn núi nhìn xuống sẽ cảm thấy vừa lạnh vừa ẩm ướt, tựa như chỗ nào cũng đều có nguy hiểm rình rập.

Nhưng vì thế nên cũng không có ai biết được, phong cảnh phía trên đỉnh núi lại có tuyệt mỹ như này.

Dù cho đã qua giờ Mùi, nhưng ánh mặt trời trên đỉnh núi vẫn ấm áp chiếu rọi vào đám sương mù trên sườn núi, nhìn tựa như một đám mây màu vàng nhạt.

Màu vàng này lấp lánh, trông rất đẹp mắt.

Phía trên đỉnh núi cũng không hẳn là rộng lắm.

Chỉ có vài gian nhà lá, bên cạnh mấy gian nhà lá đó là một vườn rau cải được ngăn bởi rào chắn.

Sau nhà lá có chăn nuôi gà, vịt và ngỗng, phía bên cạnh còn có một hồ cá nho nhỏ.

Nếu nói phía trên đỉnh núi này là chốn bồng lai cách xa trần tục, vậy thì những tiếng kêu của đám gia cầm kia đã bất giác khiến nơi này vướng chút mùi vị nhân gian. Từ tiên cảnh bồng lai đã biến thành khung cảnh nhân gian chân thực.

Vân Quán Ninh lười nhác bò trên tảng đá, nghỉ ngơi cũng đủ rồi.

Nàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một vị “tiên nhân” nhìn rất đạo mạo xuất chúng đang đoan chính ngồi bên hồ để… Làm cá.

Thân cá trơn trượt lại cứ thỉnh thoảng vẩy ra khỏi lòng bàn tay của ông, khiến mặt người kia đều dính toàn bùn đất.

Lông mày rậm rạp còn dính vài cái vảy cá.

Vân Quán Ninh không nhịn được bật cười.

“Tiên nhân” đó tức giận liếc nàng, mắng một câu: “Ngươi biết rõ ta không biết làm cá, còn không mau tới giúp đỡ. Muốn đứng xem tới khi nào nữa?”

“Suốt cả buổi chiều ta đều chưa ăn gì, đói bụng sắp chết rồi.”

“Ta nói nha Huyền Sơn tiên sinh đạo mạo xuất chúng, nếu ngài không biết làm cá, vậy nuôi cả một hồ chật ních như này để làm gì?”

Vân Quán Ninh bất đắc dĩ đi tới cầm lấy con dao trong tay của người kia, gọn gàng xử lý đám cá ngoan cố này.

Hóa ra, đây chính là Huyền Sơn tiên sinh danh tiếng lẫy lừng.

Thế nhưng nhìn dáng vẻ lúc này của ông, làm gì có tý nào giống với vị Huyền Sơn tiên sinh trong lời đồn đâu?

Vân Quán Ninh đảm nhận việc làm cá, người ở đây lại thở phào nhẹ nhõm, đứng lên lau mặt hừ nhẹ: “Nuôi để làm cảnh được không? Ta cứ thích nhìn chúng nó bơi qua bơi lại vậy được rồi.”

“Ai biết cá này có thể ăn đâu?”

Ông nuôi mấy con cá này chỉ đơn thuần là vì để làm cảnh.

Mãi cho tới lúc Vân Quán Ninh xuất hiện, ông mới như được mở ra một cánh cửa khác.

Cánh cửa của mỹ vị nhân gian!

Hóa ra, mấy con cá này có thể ăn được.

Dựa vào tài nghệ nấu nướng của Vân Quán Ninh, mấy con cá này có thể làm món chiên xù, chiên giòn, nấu canh hay xào lên đều được.

Cá to có thể hấp, có thể rán, có thể kho, có thể nấu canh.

Làm mấy món như canh cá, canh cá nấu với dưa chua, rồi còn cả canh chua cá nữa…

Kiểu cách đa dạng, khiến người ta hoa cả mắt.

“Huyền Sơn tiên sinh, người ăn cá cũng gần nửa tháng rồi, không thấy ngán sao?”

Vân Quán Ninh làm cá cũng làm đến chán ngấy rồi!

Lúc trước, cá trong ao của Huyền Sơn tiên sinh rất nhiều, trôi qua nửa tháng thì chỉ còn cái ao không. Ở đây cách chân núi rất xa, ăn hết chỗ cá này không phải sẽ phải đi xuống núi bắt cá dưới sông mang về đây nuôi sao?

Phiền phức biết bao nhiêu!

“Chi bằng sáng mai, chúng ta ăn mấy con gà, vịt, ngỗng kia đi?”

“Ngươi mang nghiệp với cá chưa đủ, còn muốn mang thêm nghiệp với gà, vịt, ngỗng sao?”

Huyền Sơn tiên sinh nhìn nàng bằng ánh mắt quỷ dị: “Ngươi không có quỷ kế gì đó chứ? Ngươi được trời cử xuống đây trừng phạt ta sao?”

Ông nuôi gà là để báo giờ giấc.

Nuôi ngỗng là để phòng có chồn hoang tới ăn gà, còn có thể giữ nhà.

Nuôi vịt… Thì chính là vì để làm cảnh.

Ông cảm thấy mấy con vịt đó mỗi lúc đi đều ngoe nguẩy cái mông, nhìn rất đáng yêu.

Đám gà, vịt với ngỗng này của ông rất có linh tính, mỗi một con đều làm rất tròn bổn phận của mình.

Vậy mà nhà đầu thối này lại còn muốn nhai luôn cả gà, vịt với ngỗng của ông?

Huyền Sơn tiên sinh không vui.

“Ta đã nói với người rồi, ta có thể chế biến đám gà, vịt, ngỗng đó thành hai mươi loại mỹ vị cực ngon. Đảm bảo một thần tiên mỗi ngày húp sương ba bữa như ngài đây chưa từng được thưởng thức qua đâu.”

Vân Quán Ninh vỗ ngực đảm bảo.

“Thật sao?”

Huyền Sơn tiên sinh nửa tin nửa ngờ: “Nha đầu nhà ngươi chỉ được cái mồm miệng liến thoắng, ta không tin.”

“Còn phải nói sao, người không tin con người ta, nhưng không lẽ lại không tin vào tay nghề của ta?”

Vân Quán Ninh liếc mắt nhìn ông.

Huyền Sơn tiên sinh chần chừ.

Nói tới cuối cùng, vẫn là mấy món mỹ vị nhân gian kia đánh gục “tình yêu” của ông dành cho đám gà, vịt, ngỗng đó.

“Trước hết chùi nước bọt trên mép người đi.”

Vân Quán Ninh làm ra vẻ mặt ghét bỏ: “Đám gà, vịt, ngỗng đó mà không ăn, đợi tới khi chúng nó già rồi…”

“Già rồi thì thế nào?”

Huyền Sơn tiên sinh nhịn không được lại hỏi.

Lúc trước, trong đám gia cầm đó nếu có con nào chết, ông đều chôn chúng dưới gốc cây. Bây giờ cái cây đó đã rất to, còn to hơn cả eo người nữa.

Chẳng lẽ, là lấy dinh dưỡng từ đám gà, vịt, ngỗng đó?

“Già rồi thịt sẽ dai lắm, khó nhai!”

Vân Quán Ninh nghiêm trang nói.

Huyền Sơn tiên sinh: “…”

Vân Quán Ninh lại chỉ vào vườn rau trước nhà: “Còn vườn rau đó của người nữa, cứ để đó thì không phải đều sẽ trở thành thức ăn cho chim chóc, sóc nhỏ hay sao?”

“Ta cũng có thể làm món ăn được cho người.”

Đám rau đó, Huyền Sơn tiên sinh trồng đều là cho đám gia cầm của mình ăn.

“Thứ mà gia cầm ăn, ta có thể ăn?”

Mặt của Huyền Sơn tiên sinh nhíu lại.

Vốn dĩ, nhìn người này không thể biết được tuổi thật.

Từ tóc hoa râm tới lông mày đều trắng toát, chòm râu trên mặt cũng là một màu trắng, lại còn ăn mặc một thân y phục trắng… Nếu nói theo cách của Vân Quán Ninh thì ban đêm ông đi ra ngoài có thể sẽ hù chết cả người.

Huyền Sơn tiên sinh bày ra vẻ mặt xem thường, bác bỏ suy nghĩ đó của nàng. Trên mặt chính là kiểu: ‘Ngươi thì biết cái gì, đây mới gọi là đạo mạo xuất chúng!’

Nếu không phải trước đó đã điều tra rõ ràng người ở trước mặt chính là vị Huyền Sơn tiên sinh trong lời đồn.

Vân Quán Ninh còn sẽ cho rằng, đây là lão ngoan đồng nhà nào đó chạy tới.

“Vậy chúng ta giao kèo đi?”

Vân Quán Ninh nháy mắt nhìn người kia nói: “Nếu như người đồng ý với ta, ta sẽ làm món ngon cho người, còn dạy người ủ rượu nữa! Tay nghề ủ rượu của ta ngon như nào, hẳn là người cũng biết rồi!”

Huyền Sơn tiên sinh bị lung lay.

Nhưng rất nhanh sau đó, ông lại cau mày nói: “Nha đầu như ngươi tâm địa xảo trá.”

“Muốn giao kèo gì với ta?”

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement