"Hài tử đó nói bọn họ là dân chạy nạn từ đầu phía nam tới, muốn tới tìm bà con thân thích để nương nhờ!"
"Nó vừa nói vừa quay sang hỏi tên to con kia, hỏi hắn ta là bọn họ đang đi nương nhờ ai"
"Đúng rồi, hài tử đó còn kêu tên to con là "phụ thân", tên to con nói bọn họ đang tới Hương Thành để tìm thân thích."
"Đầu phía nam?"
Vân Quản Ninh khẽ nheo mắt lại: "Đó không phải là kinh thành sao?"
Sắc mặt nàng lập tức trở nên lạnh lùng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào quan binh kia: "Khẩu âm của hài tử kia có phải giọng kinh thành không?"
Từ nhỏ Viên Bảo đã sống trong Minh vương phủ, đương nhiên khẩu âm của thằng bé là giọng kinh thành.
Quan binh nọ sững người, vẻ mặt hơi biến đổi, trên trán đã rịn ra mồ hôi lạnh: "Vương phi, hài tử đó nói năng dõng dạc, quả thật là khẩu âm kinh thành!"
"Còn nam nhân đó?"
Vân Quản Ninh nghiến răng nghiến lợi hỏi tiếp.
Sắc mặt quan binh chuyển sang trắng bệch, hắn gằn giọng nói: "Hình như... hình như khẩu âm của hắn không phải người trong kinh thành."
"Đồ khốn!"
Hắn ta vừa dứt lời, lập tức đã bị Mặc Diệp tức giận quát một câu rồi một cước đạp bay ra ngoài cửa thành!
Hai người không cùng khẩu ngữ, điều đó chẳng phải là vấn đề quá rõ ràng sao!
"Một người khẩu âm kinh thành, một người không phải, tuổi tác cách nhau quá xa, làm sao có thể là phụ tử được! Các ngươi đúng là một lũ ăn hại, làm ăn cái kiểu gì đấy?"
Viên Bảo đã cố gắng để lại cho bọn họ bao nhiêu dấu hiệu như vậy!
Vốn dĩ nếu đám quan binh canh gác cổng Dực Thành này biết để ý một chút, ngay lập tức sẽ phát hiện ra, sau đó sẽ ngăn được tên to con, đồng thời cứu được Viên Bảo!
Vậy mà bọn họ lại không hề cảm nhận được chút gì!
"Đúng là cái lũ ăn hại!"
Mặc Diệp phát cáu!
Chỉ cần nghĩ đến Viên Bảo bị tên to con kia đe dọa bắt gọi hắn ta là "phụ thân" thôi, sự tức giận trong lòng Mặc Diệp lại không có cách nào kìm chế lại được!
Tới tận bây giờ, khó khăn lắm nhi tử mới nhận hắn là phụ thân, hắn còn chưa được nghe chính miệng thằng bé gọi một tiếng "phụ thân" thì đã bị một tên bắt cóc cướp lấy vinh dự ấy.
Thấy Mặc Diệp nổi điên, Vân Quán Ninh cũng không ngăn cản.
Lúc đó, cho dù Mặc Diệp không ra tay thì nàng cũng sẽ dạy dỗ cho đám quan binh này một phen nhớ đời!
Sao bọn họ lại có thể ngu tới mức độ này cơ chứ!
Có trời mới biết Viên Bảo đã bất chấp nguy hiểm bị tên to con phát hiện ra mà cố tình để lại dấu vết cho bọn họ... Trong lòng thằng bé đã mong chờ biết bao, mong đám quan binh này nhận ra rồi cứu được nó!
Vậy mà cái lũ ngu này lại không phát hiện ra điều bất thường đó!
Chắc hẳn lúc đó, trong lòng nhi tử cảm thấy tuyệt vọng lắm!
Khó khăn lắm mới cầu cứu được, vậy mà không một ai hiểu được điều thằng bé ám chỉ.
Giống như cảm giác vô cùng mong chờ, rồi từ từ hy vọng lại bị dập tắt, cuối cùng chỉ còn lại sự tuyệt vọng...
Vân Quán Ninh lòng đau như cắt!
Nàng bịt miệng lại để không phát ra tiếng động, từng giọt nước mắt cứ nặng nề rơi xuống bàn tay.
Nếu như hôm qua bọn họ cứu được Viện Bảo thì hôm nay một nhà ba người nàng đã có thể đoàn tụ rồi. Nhi tử đã gần ngay trước mắt mà đám quan binh này lại sơ ý bỏ qua!
Làm sao Vân Quán Ninh có thể chịu nổi đây?
"Đáng chết! Các ngươi đều đáng chết!"
Mặc Diệp nổi giận, Dương Quảng Thăng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Vân Quán Ninh xoay người đi vào trong huyện nha, rồi nàng đi vào Tùng Hưng khách trạm.
Như Ngọc cũng lập tức đi theo.
Suốt đoạn đường, tâm trạng của Vương phi đã không được tốt, hai ngày trước nàng còn vì chuyện bệ hạ mất tích mà sốt ruột non cả ra máu. Nếu bây giờ Vương phi xảy ra chuyện, bọn họ cũng chẳng thiết sống nữa!
Lúc đi vào trong khách trạm, chưởng quỹ đang đối chiếu sổ sách.
Nhìn thấy khí chất Vân Quản Ninh không hề tầm thường...
Ông ta vội vàng hớn hở chạy từ trong quầy ra nghênh đón: "Vị cô nương này muốn thuê phòng hay là..."
Kéo xuống dưới để đọc chương tiếp bạn nhé !!
Truyện mới hay dành cho bạn
Truyện tranh hay |
Xuyên Không Về Cổ Đại Làm Tham Quan |
Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị |
Kiếm Vực Vô Địch |
Sư Phụ Mời Tôi Ra Tù, Không Ngờ Lại Vô Địch Rồi |
Ta Chỉ Vượt Ngục Mà Thôi, Sợ Như Vậy Làm Gì |
Top Truyện hay nhất
Tổng Tài Tại Thượng | Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực | Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế |
Thánh Thể Bất Phàm | Bắt đầu từ một cái giếng biến dị | Vô Thượng Kiếm Đế |
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ | Bát Gia Tái Thế | Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác |
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê | Tử Thần đào hoa | Long đô binh vương |
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia | Thiên Mệnh Kiếm Đạo | Kiếm khách mù |
Hoắc tổng truy thê | Cuồng Long Xuất Thế | Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời |
Huyện lệnh đế sư | Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp | Chàng rể trường sinh |
Binh Vương Thần Bí | Tuyệt Phẩm Thiên Y | Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người |
Tuyệt Thế Dược Thần | Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả | Tiên y ngờ nghệch |
Tuyệt Thế Thần Y | Thiên Nhãn Quỷ Y | Tuyệt Thế Long Thần |
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm | Võ tôn đỉnh cấp | Thần Y Xuất Ngục |
Sát Thần Chí Tôn | Truyền Thuyết Đế Tôn | Khai quang mật sử |
Cao thủ Y võ | Chiến thần Tu La | Thần Chủ Ở Rể |
Chiến Thần Thánh Y | Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn | Đệ nhất kiếm thần |
Đỉnh Phong Võ Thuật | Bố cháu là chiến thần | Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên |
Cửu Thiên Kiếm | Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp | Chàng rể quyền thế |
Y võ song toàn (full) | Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) | Chàng rể cực phẩm - full |
Phá quân mệnh | Xuyên không tới vương triều Đại Khang | Hậu duệ kiếm thần |
Đế Hoàng Mạnh Nhất | Báo Thù Của Rể Phế Vật | Thần y trở lại |
Người Tình Của Quý Tổng | Thiên đạo hữu khuyết | Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ |
XXX | Thái Tử Bụi Đời (full) | Sư phụ tôi là thần tiên |
Đỉnh Phong Thiên Hạ | Thánh Địa Vô Cực | Thần Y Thánh Thủ |
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm | Người chồng vô dụng của nữ thần | Tổ Thần Chí Tôn |
Hôn nhân bất đắc dĩ | Đỉnh cấp rể quý | Tuyệt Kiếm Phá Thiên |