Tuyệt Phẩm Cuồng Tế (full)

Advertisement

“Hây…”

Bạch Diệc Phi hét lên đồng thời bật dậy từ trên mặt đất, anh cảnh giác nhìn chằm chằm gã đầu trọc.

Sau khi Đầu trọc biết được Bạch Diệc Phi cũng biết kỹ thuật quật người bèn đổi sang một cách đánh khác, cứ thế mà dùng tay chân để đánh đấm.

Nhưng mà đầu trọc không khỏi khen ngợi anh: “Không ngờ được, một tên đầu bếp mà cũng có công phu quyền cước giỏi như vậy, quả thực là khiến người ta ngạc nhiên”.

Bạch Diệc Phi ói ra một ngụm máu, anh đưa tay lau qua khoé miệng, nhún vai nói: “Cho nên nói, mày nên để cho tao đi”.

“Tại sao tao phải để mày đi?”, đầu trọc không hề có ý muốn nhân nhượng.

“Nếu không thì đôi bên đều thiệt thòi, kết quả như vậy thật chẳng tốt chút nào”, Bạch Diệc Phi nhàn nhạt trả lời.

Gã đầu trọc nghe vậy thì bật cười: “Đôi bên đều thiệt thòi? Mày cũng xứng nói câu này á?”

“Mặc dù mày cũng khá đấy nhưng mà xét cho cùng thì mày cũng chỉ đối phó được với những người khác thôi, còn với tao mà nói thì tao với mày không cùng chung đẳng cấp đâu!”

“Mày quá yếu khi đem ra so sánh với tao!”

Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Diệc Phi bị người ta nói mình quá yếu, nhưng lại là lần đầu tiên anh gặp một người huyênh hoang đến mức này, anh âm thầm nghiến răng, mặc dù lời đối phương nói là sự thật nhưng vẫn khiến anh cảm thấy bực mình.

Lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy hối hận, nếu biết sớm thì lúc rời khỏi gian phòng thử đồ kia anh nên cầm theo khẩu súng của Kỳ Kỳ, thế là anh có thể một phát kết liễu luôn gã này!

Hoặc không nữa thì cũng nên cướp lấy khẩu súng của Kevin để bây giờ ít nhất anh còn có súng mà dùng, đúng không?

“Mau lên!”

Lúc này, tự nhiên có một giọng nói vang lên làm cho Bạch Diệc Phi giật nảy mình.

Chắc chắn là Triệu Thiên đã được tìm thấy rồi nên gã đang dẫn theo người chạy đến đây!

Con mẹ nó chứ!

Bạch Diệc Phi nhìn chằm chặp vào gã đầu trọc, nếu không phải do gã này chặn đường anh tại đây thì anh đã mang theo Kỳ Kỳ bỏ trốn từ lâu rồi, làm gì còn mất thời gian ở đây như vậy nữa?

Gã đầu trọc cũng nghe thấy âm thanh nên mắt gã liếc ra phía bên ngoài, gã không phải là người của nhà họ Triệu, cũng hiểu được tình huống hiện tại của Bạch Diệc Phi cho nên chỉ nói nhàn nhạt: “Mày có thể đi, để cô ta lại”.

Bạch Diệc Phi ngước mắt lên nhìn, không nói gì.

Đầu trọc nói tiếp: “Mày đi, tao không ngăn mày, thế nào?”

Âm thanh từ bên dưới chân núi truyền tới dần rõ hơn, như vậy thì đám người kia đã càng ngày càng đến gần chỗ này rồi.

Bạch Diệc Phi nhìn Kỳ Kỳ còn đang nằm trên mặt đất, hơi do dự.

Gã đầu trọc đi đến phía trước mặt Kỳ Kỳ, nhặt con dao trên đất lên nói với Bạch Diệc Phi: “Mày không nên do dự, một người chết dù sao cũng còn tốt hơn hai”.

“Hơn nữa, mày và cô ta cũng không phải là người đi chung một đường với nhau, hà tất phải thế?”

Bạch Diệc Phi nghe vậy không khỏi hỏi: “Mày quen cô ta? Mày với cô ta trước đây là cùng một bọn?”

“Trước đây thôi, còn bây giờ thì không phải”, Đầu trọc trả lời bằng giọng nhàn nhạt sau đó lại liếc nhìn Bạch Diệc Phi: “Thời gian của mày không có nhiều đâu, không nên lãng phí vào việc do dự, nếu đã như vậy, thì tao sẽ giúp mày lựa chọn”.

Sau đó, tên đầu trọc giơ con dao trong tay lên, nhắm thẳng vào tim Kỳ Kỳ định đâm xuống.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì hơi kinh hãi, lập tức tung chân muốn đạp bay con dao.

Nhưng do tốc độ của anh chưa đủ nhanh nên chân còn chưa chạm được đến con dao đã bị Đầu trọc đá trúng người.

Chẳng qua lần này Bạch Diệc Phi không hề bị đạp văng ra xa, mà hai tay của anh ôm chặt lấy chân của Đầu trọc, cười lạnh một tiếng: “Mày sai rồi, không phải là tao đang do dự có nên đi một mình hay không, mà là đang do dự nên giết mày như thế nào!”

Điều mà Bạch Diệc Phi đang nghĩ là gã này sở trường về kỹ thuật quật người nhưng công phu đánh nhau lại càng giỏi hơn, vì vậy về phương diện này anh không đánh lại được gã, cho nên chỉ có thể tập trung đánh vào kỹ thuật quật người, lợi dụng kỹ thuật này tiếp cận gã sau đó giết chết gã.

Đây là cơ hội duy nhất của anh.

Bạch Diệc Phi thô bạo kéo mạnh chân của gã xuống, ý đồ muốn kéo ngã gã.

Gã Đầu trọc giật mình, quả thực gã đã bị Bạch Diệc Phi kéo ngã theo lực quán tính, nhưng cơ thể gã vẫn giữ được thăng bằng, sau đó mượn lực, dùng chân còn lại đá về phía Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi chưa hề có sự chuẩn bị nên ngực anh bị gã đạp trúng.

“Phụt!”

Lại ói thêm một ngụm máu nữa, anh nằm vật ra trên đất, cả người không còn sức lực.

Đầu trọc hừ lạnh, đứng phía trước mặt Bạch Diệc Phi đạp chân lên ngực anh: “Không biết tự lượng sức!”

Bạch Diệc Phi mệt mỏi nhìn Đầu trọc, trong lòng thì bất lực than thở: xem ra hôm nay phải chết ở đây rồi.

Cùng lúc anh cũng cảm thấy không cam tâm, anh còn chưa được gặp lại vợ mình, còn chưa đợi được đến lúc nghe vợ nói không ly hôn nữa…

Đầu trọc di mạnh chân, cười lạnh: “Cho mày một con đường sống mày không chọn, cứ đi chọn con đường chết, thế thì hôm nay tao sẽ tác thành cho mày, chúng mày đi chết hết đi!”

Bạch Diệc Phi hối hận, nếu biết sớm sẽ thế này thì anh thà rằng chọn thấy chết không cứu còn hơn!

Ít nhất anh còn có thể trốn thoát được, còn có thể gặp lại vợ mình.

Đúng vào lúc này, Đầu trọc không biết tại sao đột nhiên quay người, ra tay đánh nhau.

Liền ngay sau đó, Bạch Diệc Phi lại nhìn thấy cơ thể của Đầu trọc bay ngang qua người mình, tiếp đó đập thẳng vào thân cây, cuối cùng “rầm” một tiếng đập xuống đất.

Bạch Diệc Phi sững sờ.

Cái gì vậy? Vào lúc anh cảm thấy tuyệt vọng nhất thì lại phát hiện ra có một tia hy vọng!

Bạch Diệc Phi nhanh chóng bò dậy từ trên đất nhìn qua: “Mẹ kiếp! Cô tỉnh rồi à!”

Bạch Diệc Phi không thể tin được, cú đá vừa rồi hóa ra là của Kỳ Kỳ, giờ khắc này anh đột nhiên cảm thấy vô cùng phấn khởi, cuối cùng thì cũng có người phải nếm thử cảm giác bị Kỳ Kỳ cho ăn đạp.

Nhưng anh còn chưa kịp vui được mấy giây thì Kỳ Kỳ đã ôm chặt lấy miệng vết thương của mình nói: “Mau đi!”

Bạch Diệc Phi lập tức chạy tới cõng Kỳ Kỳ trên lưng chạy chối chết. Anh vốn dĩ còn muốn đâm cho gã Đầu trọc thêm một dao, nhưng mà nghĩ lại thì anh làm gì còn thời gian nữa, người nhà họ Triệu sắp đến nơi rồi.

Anh vừa chạy vừa hỏi: “Cô tỉnh lúc nào vậy?”

“Khi Hữu Khuê cho anh lựa chọn”, Kỳ Kỳ thều thào trả lời.

Bạch Diệc Phi hơi kinh ngạc: “Hữu Khuê? Gã Đầu trọc à? Gã có thân phận gì?”

Kỳ Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: “Một tên bại hoại lừa thầy phản bạn”.

Nói xong Kỳ Kỳ lại ngất đi lần nữa.

Cái quái gì vậy?

Mặt Bạch Diệc Phi ngẩn ra nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa, đám người phía sau sắp đuổi đến nơi rồi.

Bạch Diệc Phi nhìn lại phía sau: “Con mẹ nó!”

Còn nhìn thấy được cả đầu người luôn rồi, khoảng cách bây giờ đã quá gần.

Bạch Diệc Phi bắt buộc phải tăng tốc độ của mình lên nhưng dù gì trên lưng anh cũng đang cõng một người, lại thêm bản thân anh cũng bị thương nên chạy chẳng bao lâu thì anh đã gần như hết sức rồi.

Vất vả lắm cuối cùng cũng leo được lên đến đỉnh núi, đang chuẩn bị chạy xuống thì đột nhiên phát hiện chỗ này không có đường đi mà là một vách núi.

Bạch Diệc Phi dừng khựng lại, làm sao đây.

Nếu như bây giờ chạy vòng qua vách núi này thì chắc chắn sẽ bị bọn họ đuổi kịp, nhưng nếu như không đi đường vòng vậy chẳng nhẽ lại nhảy thẳng xuống dưới?

Đây là một vách núi đó!

Bạch Diệc Phi bước lên một bước thăm dò độ cao của vách núi, đột nhiên anh thấy vô cùng vui vẻ: “Hình như có một khoảnh đất lộ thiên bên dưới?”

Bên dưới, cách đó khoảng năm trăm mét có một khoảnh đất vươn ra ngoài, như vậy chỗ đó hẳn là sẽ có một hang động?

Nhưng vấn đề ở đây là, nếu như bọn họ vào trong hang động mà chẳng may bị phát hiện ra thì chỉ có nước chết.

Hơn nữa trong hang động nói không chừng còn có gì đó, ngộ nhỡ trong đó lại có dã thú nào thì sao? Lại hoặc là có dơi hút máu người gì đó thì sao?

Bạch Diệc Phi lo phát sốt nhưng chẳng có cách nào, bây giờ anh chỉ có duy nhất một sự lựa chọn, đi đường vòng thì chắc chắn là không được rồi, chỉ còn mỗi cách đi xuống dưới kia thôi.

Bạch Diệc Phi lập tức cởi áo khoác ra, sau đó dùng áo buộc chặt Kỳ Kỳ vào người mình, tiếp đến anh bám vào vách đá từ từ trèo xuống dưới.

Anh phát hiện ra, chỗ này mỗi lần chỉ có thể xuống được một người, như vậy cho dù có bị phát hiện đi nữa thì cũng chỉ có thể từng người xuống một, hễ là bọn họ xuống đây, anh sẽ giải quyết từng người một.

Cuối cùng, Bạch Diệc Phi cũng leo đến được chỗ khoảnh đất lộ thiên, quả nhiên ở đó có một hang động, hơn nữa hang động này còn cao đến đầu người, cho nên anh không do dự mà vác theo Kỳ Kỳ bước vào bên trong.

Vách hang động này khá nhẵn nhụi, dường như là do con người đào.

Nhưng Bạch Diệc Phi không nghĩ nhiều, cũng không tiến sâu vào bên trong mà chỉ ngồi ở mép ngoài của hang động sau đó đặt Kỳ Kỳ ra phía sau lưng mình.

Không bao lâu sau, Bạch Diệc Phi nghe thấy tiếng hét ở phía bên trên đỉnh núi.

“Đây là vách núi, không có đường, chắc chắn là hắn đã chạy về phía trước rồi!”

“Đuổi theo cho tao! Tóm được nó, tao sẽ đánh chết nó! Con mẹ nó, suýt chút nữa thì nó giết ông đây rồi! Đúng rồi, cái đứa con gái bên cạnh nó thì giữ lại cho tao, tao muốn bắt sống!”

– ——————

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement