Tuyệt Phẩm Cuồng Tế (full)

Advertisement

Sa Phi Dương cúi đầu nhìn Kỳ Kỳ một cái, sau đó mỉm cười gật đầu tiến vào bên trong văn phòng.

Kỳ Kỳ cảm thấy có chút chột dạ, dù gì thì việc nói xấu sau lưng người khác lại bị người ta bắt gặp tại chỗ, quả thực là có chút ngại ngùng, hơn nữa vừa rồi nụ cười của Sa Phi Dương với cô ta, khiến cô ta cảm thấy dường như trong đó có hàm ý sâu xa, cho nên không dám ở lại nữa mà nhanh chóng chuồn ra khỏi văn phòng.

Kỳ Kỳ quay về phòng bệnh, bây giờ cô ta là người tự do, cũng đã khôi phục lại sức mạnh của mình, nhưng cô ta lại không hề muốn lập tức quay trở về báo cáo lại rõ ràng tình hình cho sư phụ, cô ta dự định đợi cho Từ Lãng tỉnh lại trước rồi tính tiếp.

Đó chính là anh trai mà cô ta đã thất lạc gần hai mươi năm trước, ắt hẳn sư phụ cũng đã biết rồi, cũng sẽ không trách phạt cô ta đâu.

Trong văn phòng của Viện trưởng.

Bạch Diệc Phi mời Sa Phi Dương ngồi xuống, sau đó rót cho Sa Phi Dương một chén trà nóng bốc hơi nghi ngút, đưa nó sang cho ông ta, cười nói: “Tiền bối mời dùng trà”.

Sa Phi Dương nhận lấy nhấp một ngụm, nói: “Ngon lắm”.

Bạch Diệc Phi lại nở nụ cười, sau đó nói: “Lời đồn đại là thật, tiền bối quả thật là biết xem tướng”.

Sa Phi Dương nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó gật nhẹ đầu nói: “Tôi không nhớ rõ chuyện trước đây nữa rồi”.

Bạch Diệc Phi cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ nói: “Cảm ơn sự chỉ điểm của tiền bối lúc trước”.

Sa Phi Dương nghe anh nói vậy thì có chút khó hiểu.

Bạch Diệc Phi thấy thế liền ngồi sang bên cạnh Sa Phi Dương nói: “Hay là tiền bối xem giúp cho tôi?”

Sa Phi Dương nhìn Bạch Diệc Phi, thật lâu không lên tiếng.

Bạch Diệc Phi không vội mà để mặc cho Sa Phi Dương nhìn.

Qua một lúc lâu sau, Sa Phi Dương mới dùng giọng đều đều nói: “Vận mệnh long đong, vừa viển vông lại nhạt nhoà”.

Khi Sa Phi Dương nói chuyện, giọng của ông ta rất bình tĩnh, sự khó hiểu lúc trước cứ như chưa từng xuất hiện.

Bạch Diệc Phi giống như hiểu được ý nghĩa của mười chữ trên nhưng cũng lại như chưa hiểu. Cái hiểu là vận mệnh của anh long đong, cái không hiểu là vừa viển vông lại vừa nhạt nhoà.

Sau khi suy nghĩ một hồi, Bạch Diệc Phi bỗng nhiên hỏi Sa Phi Dương một câu: “Tiền bối, tôi có thể tin tưởng ông không?”

Câu nói này kỳ thực bao hàm hai nghĩa, nghĩa trên bề mặt câu chữ là tin tưởng vào lời xem tướng lúc nãy của ông ta, còn ý nghĩa khác ẩn bên trong nữa chính là có thể tin được con người của ông ta hay không.

Mặc dù Sa Phi Dương bị nhốt rất nhiều năm, nhưng không hề trở nên ngu dại, cho nên ông ta hiểu được ý nghĩa khác trong câu nói của Bạch Diệc Phi.

Nhưng Sa Phi Dương không hề trả lời, chỉ mỉm cười.

Kỳ thực có những lời không cần phải nói ra, dù sao thì nếu đưa ra lời thề son sắt rồi sau đó lại hãm hại sau lưng người ta, hành vi này sẽ chẳng được ai yêu thích cả.

Bạch Diệc Phi thấy vậy khẽ gật đầu: “Tôi biết rồi”.

Bạch Diệc Phi đến thăm Diệp Hoan trước.

Gõ cửa được một lúc thì có người ra mở cửa, nhưng vì người mở cửa lại là Phùng Tiên Tiên nên đã khiến cho không khí trở nên ngại ngùng.

Phùng Tiên Tiên sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì bỗng nổi khùng quát: “Cút! Ở đây không hoan nghênh anh!”

Bạch Diệc Phi liếc nhìn Phùng Tiên Tiên một cái, cố gắng duy trì nụ cười nói: “Tôi tới để thăm Diệp Hoan”.

Kỳ thực việc lần này, Bạch Diệc Phi không hề muốn bắt Diệp Hoan phải chịu trách nhiệm, nhưng nói cho cùng, kế hoạch lần này vẫn là do Bạch Diệc Phi đề ra.

Sau đó anh mới thương lượng với Diệp Hoan, chẳng qua là cuối cùng lại xảy ra chút sai sót, trong lòng anh ít nhiều cũng có chút áy náy, hơn nữa sự cố lại xảy ra ở thành phố Thiên Bắc, địa bàn của anh.

Vì vậy, đối với Phùng Tiên Tiên, Bạch Diệc Phi sẽ cố gắng duy trì tâm trạng bình tĩnh và thái độ hoà nhã.

Nhưng Phùng Tiên Tiên lại như không hề nghĩ vậy, rõ ràng lần này anh và Diệp Hoan là mối quan hệ hợp tác, thái độ của Phùng Tiên Tiên lại vẫn cay nghiệt như trước, thậm chí còn có chút quá hơn.

“Anh điếc à? Nói là không hoan nghênh anh tức là không hoan nghênh anh, không thèm anh tới thăm bệnh, mau cút đi!”, Phùng Tiên Tiên hai tay chống nạnh đứng chặn ở cửa, cố ý không có anh đi vào.

Bạch Diệc Phi nghe vậy sắc mặt bỗng sa sầm, anh có lòng tốt tới thăm Diệp Hoan nhưng lại bị người ta đối xử như vậy thì dù có tốt lòng hơn nữa cũng khó mà có thể tốt tính được: “Đây là thành phố Thiên Bắc!”

“Thành phố Thiên Bắc thì sao nào?”, Phùng Tiên Tiên khinh khỉnh.

Bạch Diệc Phi cười lạnh nhắc nhở: “Đây còn là bệnh viện Ngoạ Long”.

Phùng Tiên Tiên hừ mũi: “Thế thì đã làm sao?”

Bạch Diệc Phi bực mình quát: “Đây là địa bàn của tôi, bệnh viện của tôi, con mẹ nó cô bảo tôi cút!”

“Mẹ kiếp, có mà cô phải cút ngay đi cho ông! Tránh ra cho tôi!”

Phùng Tiên Tiên nghẹn họng, sắc mặt tức đến mức đỏ lựng: “Anh!”

Bạch Diệc Phi lạnh lùng hừ một tiếng, đẩy Phùng Tiên Tiên ra, đi thẳng vào trong phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, Diệp Hoan không nằm trên giường bệnh cũng không mặc quần áo bệnh nhân, gã đang ngồi trên sô pha.

Mà ngồi phía đối diện gã trên sô pha là Diệp Ngải với khuôn mặt tươi cười.

Trên bàn trà trước mặt bọn có có hai tách trà nóng hổi vừa được rót ra.

Diệp Hoan nhìn về phía Bạch Diệc Phi, mời anh ngồi xuống: “Xin lỗi, việc lần nãy tôi chưa nói cho cô ta biết, cho nên mới có thành kiến với anh”.

Phùng Tiên Tiên đi theo vào, trừng mắt lườm bóng lưng của Bạch Diệc Phi rồi hừ một tiếng.

Bạch Diệc Phi không hề để tâm đến Phùng Tiên Tiên, anh đặt giỏ hoa quả sang bên cạnh trước sau đó mới ngồi xuống, cầm tách trà lên, từ từ uống một ngụm rồi nói: “Sao không làm kiểm tra sức khoẻ toàn thân?”

“Tôi còn chưa yếu đến mức như vậy”, Diệp Hoan cười nhẹ.

Bạch Diệc Phi gật đầu, cũng không nói thêm nữa mà hỏi một vấn đề khác: “Tiếp theo dự định làm thế nào?”

Diệp Hoan liếc nhìn Bạch Diệc Phi, theo phản xạ bật cười châm chọc: “Đây mới là mục đích thực sự anh đến thăm tôi đúng không?”

Bạch Diệc Phi không phủ nhận.

Diệp Hoan thôi châm chọc, gã nói bằng giọng đều đều: “Lý Chúc chết rồi, cuộc họp về quyền khai thác mảnh đất kia tạm thời dời lại, mà trước đó gã cũng đã nói rồi, sau này có di chúc, như vậy con trai của gã sẽ được quyền thừa kế mảnh đất đó”.

Gã khựng lại một lúc, mới nói tiếp: “Trước khi đi tìm con trai của gã, giữa chúng ta hẳn là không còn mâu thuẫn gì về lợi ích nữa”.

“Nhưng mà mảnh đất kia dù sao cũng sẽ phải nói đến, tôi không hề muốn lại có mâu thuẫn lợi ích với anh nữa, không đúng, phải nói là bất cứ mâu thuẫn nào nữa”.

Bạch Diệc Phi nghe xong câu này thì ngạc nhiên không thôi, chớp mắt nhìn Diệp Hoan cười nói: “Anh là đang định làm bạn với tôi à?”

Diệp Hoan gật đầu: “Anh biết đấy, tôi sớm muộn gì cũng sẽ quay về thủ đô, điều tra rõ ràng chân tướng cái chết của bố mẹ mình, tôi muốn báo thù cho họ”.

“Chắc hẳn trong thời gian sắp tới anh cũng sẽ đi thủ đô, thủ đô là cái ao vừa sâu nước lại vừa đục chứ không giống như chúng ta bây giờ đâu, ở đó bọn họ không ngừng đấu qua đấu lại, hăng hái vô cùng”.

“Cho nên tôi muốn có được sự giúp đỡ và hỗ trợ của anh, đương nhiên, nếu như anh cũng cần đến sự hỗ trợ và giúp đỡ của tôi thì tôi sẽ dốc hết sức mình”.

Bạch Diệc Phi nghe vậy mỉm cười, xem ra Diệp Hoan là muốn xây dựng mối quan hệ đồng minh với anh, coi như là một kiểu quan hệ hợp tác lâu dài đi.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Trần Hạo bỗng nhiên xông vào hét lên: “Anh, Linh Linh đột nhiên sốt cao không ngừng, ngất đi rồi”.

Bạch Diệc Phi giật mình sửng sốt đứng bật dậy, sau đó vội vội vàng vàng đi theo Trần Hạo.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Bạch Diệc Phi và Trần Hạo đang đứng chờ, trong lòng vừa sốt ruột vừa lo lắng.

Long Linh Linh từ khi anh bắt đầu tiếp nhận tập đoàn Hầu Tước đến nay đều luôn bên cạnh hỗ trợ cho anh, cũng chưa từng có suy nghĩ phản bội lại anh, trong lòng anh vốn đã rất cảm động, cho nên đối với Bạch Diệc Phi mà nói, Long Linh Linh được coi là một người rất quan trọng.

Một lúc sau, Diệp Hoan đến, Hứa Xương cũng tới.

Diệp Hoan nhìn dáng vẻ lo lắng của Bạch Diệc Phi, liền an ủi: “Đừng lo lắng, sẽ không có việc gì đâu”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, lại nhìn sang Hứa Xương, hơi tỏ thái độ xin lỗi nói: “Xin lỗi, việc lần trước là do tôi hiểu lầm anh, còn chưa kịp đi qua xin lỗi anh”.

Hứa Xương lắc đầu: “Tôi đều biết, chẳng qua là mảnh đất kia tạm thời phải bỏ lại đó rồi”.

Bạch Diệc Phi gật đầu.

Hứa Xương mặc dù là em trai ruột của Hứa Đạo Trưởng, nhưng mà anh có thể cảm nhận được hai người họ không phải là người đứng chung một chiến tuyến với nhau.

Lúc này, Ngưu Vọng từ trong phòng cấp cứu đi ra, ông ta không hề nói thẳng mà gọi Bạch Diệc Phi vào trong phòng riêng.

Trong lòng Bạch Diệc Phi lo lắng không yên, sau khi đóng cửa liền hỏi: “Tình hình thế nào?”

Ngưu Vọng lắc đầu: “Không kiểm tra được”.

Bạch Diệc Phi rất kinh ngạc: “Sao lại như vậy?”

Ngưu Vọng thở dài nói: “Cô ấy đã tỉnh rồi, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cứ sốt cao mãi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cũng không tốt”.

Im lặng một lúc, ông ta lại nói: “Có lẽ có thể đưa cô ấy đến thủ đô, bên đó có các thiết bị và máy móc tân tiến, hơn nữa còn có Lưu Hiểu Anh, nói không chừng lại kiểm tra ra được”.

Bạch Diệc Phi trầm giọng đồng ý: “Được, vậy thì đi thủ đô”.

Ngưu Vọng bèn nói: “Ừm, vậy anh đi sắp xếp xe”.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại lắc đầu nói: “Không cần, em tự đi”.

– ——————

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement