Tuyệt Phẩm Cuồng Tế (full)

Advertisement

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì bắt đầu sốt ruột, túm chặt lấy cánh tay của cô ta rồi lớn tiếng hỏi: “Trong nhóm cao thủ hạng hai có một người tên là Mạnh Giai!”

Vệ sĩ canh cửa thấy vậy lập tức chạy đến.

“Hỗn xược! Buông cô hai ra!”

“Mau buông cô hai ra!”

Trịnh Ngữ Yên càng nhíu mày sâu hơn rồi nhẹ giọng nói: “Chú, chú buông tay, chú làm đau tôi rồi”.

Bạch Diệc Phi nghe xong mới giật mình ý thức được bản thân đã quá sốt ruột, lập tức buông tay ra nói: “Xin lỗi”.

Nhưng việc này quả thực là khiến cho người ta sốt ruột, anh phải nhanh chóng tìm thấy Lưu Hiểu Anh, cứu cô ta về.

Bạch Diệc Phi nói xong liền đi thẳng vào bên trong toà nhà: “Tôi muốn đi gặp bố cô”.

Nhưng vì hành vi lúc nãy của anh nên đám vệ sĩ lập tức chặn Bạch Diệc Phi lại, không cho anh đi vào.

Trịnh Ngữ Yên lập tức nói: “Mấy người đều tránh hết ra!”

Bạch Diệc Phi đi thẳng thang máy lên tầng trên cùng, đợi vệ sĩ thông báo xong liền được đưa vào trong gặp Trịnh Tùng.

Bạch Diệc Phi không khách sáo với ông ta mà nói thẳng vào vấn đề: “Nhà họ Trịnh có người phụ nữ nào tên là Mạnh Giai hay không?”

Nhưng vừa mới nói hết câu, Trịnh Minh đứng bên cạnh đột nhiên chỉ vào Bạch Diệc Phi chửi ầm lên: “Ông già, anh ăn nói với bố nuôi tôi kiểu gì đấy hả?”

Trịnh Tùng trông thấy sắc mặt Bạch Diệc Phi không tốt lắm bèn nói với Trịnh Minh: “Được rồi, con đừng có xen vào”.

“Mạnh Giai là ai?”, Trịnh Tùng hỏi Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này xong thì trong lòng liền cực kỳ thất vọng.

Lần này anh đúng là đã hoàn toàn rơi vào bẫy của người ta rồi.

Đối phương là nhằm vào mình, xem ra Trịnh Tùng cũng không biết, cho nên liền lắc đầu xoay người đi thẳng ra bên ngoài.

Lúc này, âm thanh của Trịnh Minh truyền tới: “Bố nuôi, bố nhìn cái ông già kia chẳng có chút phép tắc nào cả, sao bố còn gả Ngữ Yên cho anh ta?”

Bạch Diệc Phi không hề để tâm đến việc này, anh đi ra khỏi toà nhà của nhà họ Trịnh, nhìn sắc trời u ám, dường như một khắc sau đó trời sẽ đổ mưa ngay lập tức.

Bạch Diệc Phi trước giờ chưa từng sợ nguy hiểm, cũng không sợ bất cứ điều gì, nhưng bây giờ anh bắt đầu thấy sợ.

Bởi vì anh không biết Lưu Hiểu Anh đang ở đâu, cũng không biết kẻ địch đang ở đâu.

Anh hoàn toàn mơ hồ, không có mục tiêu.

Bạch Diệc Phi ngơ ngác đi trên đường lớn, không có mục đích cũng không có phương hướng.

“Chú…”.

“Chú, chú đợi tôi một chút, chú làm sao vậy?”

“Chú…”.

Trịnh Ngữ Yên vẫn đi theo phía sau Bạch Diệc Phi.

Nhưng Bạch Diệc Phi lại chẳng để ý đến cô ta, anh bất giác đi đến một nơi nhìn có vẻ như là một công viên.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy công viên liền không khỏi sửng sốt một lúc, lúc này anh cứ ngỡ như mình đã ở trong thành phố của đất liền.

Anh tuỳ ý tìm một chiếc ghế gỗ dài ngồi xuống, Trịnh Ngữ Yên cũng ngồi xuống theo.

Bạch Diệc Phi không nói chuyện, Trịnh Ngữ Yên nhìn anh cũng không biết nên nói cái gì.

Không biết đã qua bao lâu, Bạch Diệc Phi đột nhiên mở miệng nói: “Tôi lại làm lạc mất cô ấy rồi”.

Trời đã dần tối, thỉnh thoảng có một cơn gió nhẹ phất qua.

Trịnh Ngữ Yên do dự một chút mới hỏi: “Là… bạn của chú à?”

Bạch Diệc Phi gật đầu.

Nhưng Trịnh Ngữ Yên lại không cảm thấy chỉ có như vậy, cho nên hỏi tiếp một câu: “Là vợ của chú à?”

Bạch Diệc Phi ngẩn ra một lúc, tiếp đó lắc đầu nói: “Không hẳn”.

Không phải là không, mà không hẳn…

“Có phải là… bởi vì tôi?”, Trịnh Ngữ Yên có chút ngập ngừng hỏi.

Bạch Diệc Phi vẫn lắc đầu.

Trịnh Ngữ Yên không hiểu, cho nên hỏi dứt khoát: “Vậy tôi bây giờ có thể giúp chú làm việc gì không?”

Bạch Diệc quay đầu nhìn Trịnh Ngữ Yên, nhìn thấy gương mặt và anh mắt của cô ta, luôn khiến cho anh có một loại cảm giác đã từng gặp ở đâu đó.

Bạch Diệc Phi đột nhiên nhớ đến, qua mấy ngày nữa chiến tranh sẽ nổ ra, trong lòng lại càng lo lắng và đau thương.

Bỗng nhiên, Bạch Diệc Phi gọi một tiếng: “Ngữ Yên”.

“Hử?”

Bạch Diệc Phi nhẹ giọng hỏi: “Cô có từng nghe đến thành phố Triều Dương và thành phố Quang Minh không?”

Trịnh Ngữ Yên gật đầu nói: “Đương nhiên từng nghe rồi, nghe anh tôi nói đó từng là khu số 3 và khu số 4, nhưng bây giờ thì chẳng khác gì địa ngục trần gian”.

Bạch Diệc Phi đã sớm đoán được thành phố Triều Dương và Quang Minh sẽ bị bọn họ nói xấu chẳng ra gì rồi, cho nên anh mới bình tĩnh lắc đầu nói: “Không phải như vậy”.

“Cần phải tận mắt chứng kiến mới là thật”.

“Ý là gì vậy?”, Trịnh Ngữ Yên nghi ngờ hỏi.

Bạch Diệc Phi hờ hững nói: “Ở đó không phải là địa ngục trần gian, mà so với ở đây còn tốt hơn nhiều”.

“Bởi vì ngoài những thứ ở đây ra, ở đó còn có bệnh viện miễn phí, trường học miễn phí còn có những quy định quy chế rất có nhân tính, mỗi một người đều có thể sống yên ổn ở đó, không cần lo lắng đến vấn đề tính mạng”.

Trịnh Ngữ Yên nghe xong thì ngập vẻ khó tin: “Sao có thể!”

“Anh tôi nói rồi, nơi đó đã bị người ngoại lai thống trị, những người ngoại lai đó đều giết người không ghê tay, còn có gã đầu lĩnh, tên là cái gì?”

“Ồ, đúng rồi, tên là Bạch Diệc Phi, nghe nói là một ác ma giết người như ngoé, có vẻ ngoài cực kỳ xấu xí, không vui một cái là sẽ cầm dao chém người!”

Bạch Diệc Phi: “…”.

Bất lực mỉm cười, trong nụ cười còn lẫn chút chua xót: “Ngữ Yên, cô hãy ghi nhớ kỹ câu này của tôi”.

“Nếu như ở đây xảy ra chiến tranh, không thể ở được nữa thì cô có thể đi thành phố Triều Dương và Quang Minh xem sao”.

“Hả?”, Trịnh Ngữ Yên cảm thấy rất kỳ lạ: “Chỗ chúng tôi sẽ xảy ra chiến tranh? Sao có thể vậy được?”

Bạch Diệc Phi gật đầu, biểu cảm nghiêm túc nói: “Kỳ thực tôi đến đây là để tìm người, nếu như tôi tìm được người đó, lại hoặc là người mà tôi muốn tìm xảy ra việc ngoài ý muốn, như vậy, nơi này sẽ biến thành địa ngục trần gian”.

“Cái gì?”, Trịnh Ngữ Yên rất là ngạc nhiên, không biết nghĩ đến cái gì, liền hỏi anh: “Chẳng lẽ chú còn muốn đốt cả toà nhà của nhà chúng tôi sao?”

Bạch Diệc Phi nhìn Trịnh Ngữ Yên chẳng biết gì cả này, đột nhiên thở dài: “Đơn thuần một chút cũng tốt”.

Mặt của Trịnh Ngữ Yên vẫn đầy nghi vấn.

Bạch Diệc Phi đột nhiên vươn tay ra với Trịnh Ngữ Yên.

Trịnh Ngữ Yên nhìn thấy bàn tay to lớn đang dần chạm đến mình, trái tim bỗng đập thình thịch thật nhanh.

Chú ấy muốn làm gì?

Chú ấy…

Suy nghĩ tiếp theo còn chưa kịp nghĩ ra, Trịnh Ngữ Yên đã nhũn người ngã vào lòng Bạch Diệc Phi.

Bạch Diệc Phi liền bế Trịnh Ngữ Yên lên, đưa cô ta trở về nhà họ Trịnh.

Với bản lĩnh hiện tại của anh, việc đi lại trong nhà họ Trịnh đối với anh rất dễ dàng, sau khi đưa người quay trở về, Bạch Diệc Phi từ trong toà nhà đi ra.

Chỉ là khi anh vừa mới quay đầu lại, liếc mắt nhìn về phía toà nhà thì bỗng một tia sáng loé lên trong đầu anh, giống như nghĩ thông một cái gì đó.

Dường như có một chỗ sơ hở.

Nhưng đó là cái gì đây?

Tia sáng kia xuất hiện rất nhanh nhưng biến mất cũng rất nhanh, lúc anh còn chưa kịp nghĩ sâu hơn thì đã không thể nhớ lại được nữa.

Cho nên Bạch Diệc Phi lại quay về chỗ chiếc ghế gỗ bên cạnh công viên, cúi đầu trầm tư suy nghĩ.

Dần dần, tia sáng ban mai bắt đầu ló dạng, Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu.

Anh nghĩ ra rồi, nếu như tên của Mạnh Giai là giả thì có vẻ sẽ hợp lý hơn, nhưng còn một điểm nữa không hợp lý.

Mạnh Giai từng nói, nhà họ Trịnh có một vị khách rất quan trọng cần phải đón tiếp, mà bà Trịnh lại bảo cô ta đến giết Bạch Diệc Phi trước khi vị khách đó đến.

Như vậy, nếu như người của nhà họ Trịnh Không quen biết Mạnh Giai, vậy Mạnh Giai làm sao mà biết được việc này?

Cho nên cái tên Mạnh Giai này không phải là cái tên giả, chỉ là có người của nhà họ Trịnh biết đến nó, nhưng có người thì không.

Mà người muốn giết anh, rõ ràng là không hy vọng việc liên hôn giữa nhà họ Trịnh và Nam Môn thất bại, cũng tức là hắn muốn để nhà họ Trịnh đồng ý hợp tác với Nam Môn.

Nhưng Trịnh Tùng không đồng ý.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement