Vương Phi Muốn Tái Gia Rồi

Advertisement

Chương 127: Hai người chúng ta bát tự không hợp

Đại Lý Tự Khanh lập tức sai người đem Kim thị không ngừng khóc lóc náo loạn bắt giam vào ngục, sau đó bãi đường.

Trong lòng Lãnh tướng không thoải mái, vỗ vai Lãnh Thanh Hạc rồi chỉ dặn dò một câu: “Nếu thân thể đã khỏe rồi thì bái lạy mẫu thân rồi quay về phủ đi”

Sau đó mang dáng vẻ cô đơn bỏ về trước.

Lãnh Thanh Hạc bất đắc dĩ nhìn Lãnh Bằng Cơ: “Muội đã sớm tính toán như vậy thì sao không cho ta biết trước một tiếng, làm ta lo lắng đề phòng thay muội, lại còn tính toán đến trường hợp tệ nhất rồi”.

Lãnh Băng Cơ cười hì hì: “Ai tính toán trước đâu? Lúc trước muội cũng chỉ để lại một cái hậu chiêu mà thôi, ai biết Lãnh Bằng Nguyệt và Kim di nương lại nghĩ ra kế độc như vậy hại muội.

Vậy thì muội liền biến thành kế liền kế thôi. Nhưng mà nghĩ lại, ca ca quá lợi hại, quả thực được đề tên bảng vàng”

Lãnh Thanh Hạc nhận giấy báo trúng cử, không yên tâm nói: “Đừng vội mừng quá sớm, lần bệnh này trì hoãn rất nhiều thời gian học tập, hơn nữa nằm trên giường bệnh lâu như vậy làm tài giống như là ếch ngồi đáy giếng vậy, ngay cả chút kiến thức cũng không có, hai ngày nữa đến kỳ thi đình thi luận sách còn không biết phải ứng đổi như thế nào.”

Lãnh Băng Cơ chớp mắt lén lút nói: “Trở về tướng phủ hỏi phụ thân rỉ cho ít tin tức không phải là được rồi sao. Chuyện triều đình phụ thân rõ như lòng bàn tay, cũng có thể hiểu điều hoàng thượng quan tâm, lỡ đầu lại biết hoàng thượng muốn cho thi cái gì thì sao?”

Lãnh Thanh Hạc cưng chiều xoa đầu nàng: “Vậy thì có khác gì lấy việc công làm việc tư, rối loạn kỷ cương đâu, chiến thắng không vẻ vang”

Lãnh Băng Cơ hếch mũi: “Đồ mọt sách”

Hai người vừa nói cười vừa đi ra khỏi Đại Lý Tự trong ánh mắt sầu khổ của Đại Lý Tự Khanh một bên, Mộ Dung Phong vẫn chưa đi còn đang đứng chờ ở cửa.

Lãnh Thanh Hạc bước lên phía trước hành lễ, cảm tạ ân tiến cử của hắn.

Mộ Dung Phong trầm giọng nói: “Tiến cử hiền tài cho quốc gia cũng là trách nhiệm không thể thoái thác của ta, huống chi còn là yêu cầu của Băng Cơ, đại ca không cần phải khách khí. Giờ ta phái người đưa đại ca về Tam Lý Pha trước, chờ huynh trở lại tướng phủ sắp xếp xong thì lại thiết yến ở quý phủ chúc mừng công danh của đại ca”.

Mở miệng là một câu đại ca hai câu đại ca, gọi rất tự nhiên mà lại có vẻ rất quen thuộc làm Lãnh Thanh Hạc quả thực được yêu quý mà sợ hãi. Phải biết rằng cho tới nay Mộ Dung Phong khi gặp Lãnh tướng vẫn gọi thẳng chức quan, khách sáo mà lại xa cách, chính mình làm sao mà đảm đương được một tiếng đại ca này?

Lãnh Thanh Hạc không ngừng khéo léo từ chối: “Không dám làm phiền Vương gia, ta sai gã sai vặt hồi phủ gọi xe là được.”

“Vừa vặn là có sẵn xe ngựa, đều là người một nhà không cần phải khách khí. Hôm nay tại cưỡi ngựa đến, Băng Cơ ngồi chung một con ngựa hồi phủ với ta là được.”

Không thể, lỡ lại làm một con Đào Hồng của ngươi thì phải làm sao bây giờ?

Lãnh Băng Cơ thẳng thừng từ chối: “Không, ta muốn đi giúp ca ca chuyển nhà.”

Lãnh Thanh Hạc rất có mắt nhìn: “Mấy việc vặt đó tất nhiên đã có gã sai vặt thu xếp, không cần muội quan tâm? Đi theo Vương gia hồi phủ đi, người đã lớn như vậy rồi về sau không thể lại tùy hứng nữa, cũng chỉ có Vương gia mới chịu được tính nết của muội”

Mộ Dung Phong liếc mắt nhìn nàng thị uy.

Lãnh Băng Cơ hờn giận bĩu môi: “Không đi thì không đi, thế nào mà lại còn giáo huấn muội nữa.

Đúng rồi, tên Minh Nguyệt kia trải qua chuyện này đã sẵn lòng thay đổi triệt để, muội sắp xếp cho hắn ở trong ngôi nhà huynh đặt mua, xử lý thế nào tự huynh quyết định đi.”

Lãnh Thanh Hạc gật đầu, hai người chia tay, lên xe ngựa đi về Mộ Viên.

Nơi này cách Vương Phủ cũng không xa, Lãnh Băng Cơ không muốn lên ngựa, hai người ngồi chung bị người ta xem như xem khỉ. Mộ Dung Phong dắt ngựa, hai người chọn con đường thưa thớt người đi lại sóng vai trở về, không nhanh không chậm. Lãnh Bằng Cơ nhìn trái ngó phải, thấy ven đường có bán ô mai làm thành mứt hoa quả liền mua một bọc, vừa đi vừa ăn, có vẻ rất đắc ý, tư thải đường làm quan rộng mở.

“Bộ dạng này của nàng luôn làm cho bổn vương nhớ tới một từ, gọi là tiểu nhân đắc chí”

Mộ Dung Phong quay mặt qua mở miệng nói, trên đỉnh đầu có một luồng hơi thở ấm áp làm Lãnh Băng Cơ không khỏi co rụt cổ lại, cách hắn xa một chút, hôm nay tâm tình rất tốt, quyết định không so đo với hắn làm gì. .

“Là tiểu nhân đắc chí thì đã làm sao? Nay cửa hàng của ta đã có cơ hội xoay chuyển, ngày sau chỉ đơn giản là nằm không kiếm tiền. Trong tướng phủ cũng không có ai có thể tiếp tục gây sóng gió, ca ca đậu Tiến sĩ, ta liền có thêm một chỗ dựa, sẽ không còn là người không ai thương không ai yêu nữa.

Nay việc duy nhất không được hoàn mỹ chính là vẫn chưa thể hòa ly với Vương gia, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của ngài chẳng khác nào gặp cảnh khốn cùng. Chỉ ngóng trông Vương gia ngài thưởng cho ta một tờ hưu thư, như vậy là ta có thể như chim bay sải cánh rộng trên trời cao, làm cá lượn vẫy vùng trong biển cả, thế là cuộc đời hoàn hảo”

Sắc mặt của Mộ Dung Phong ở bên cạnh tối sầm lại: “Đã khi nào bổn vương nổi giận với nàng chưa?”

Lãnh Băng Cơ Xoay mặt qua, nghiêm trang hỏi Mộ Dung Phong: “Chàng thấy cổ ta có dài không?”

Mộ Dung Phong sửng sốt, không rõ sao đột nhiên nàng lại hỏi loại câu hỏi kỳ quái này, hắn cúi đầu nhìn cổ nàng, cần cổ thon dài đẹp đẽ, tao nhã như cổ thiên nga, nhưng hắn lại không muốn khen nàng, thuận miệng nói: “Dài”.

Lãnh Băng Cơ khoa tay múa chân: “Đều là công lao của chàng đấy, lúc tức giận toàn xách cổ ta lên, nóng vội hỏng việc, kéo cổ ta dài ra như vậy?

Mặt Mộ Dung Phong đen như đáy nồi: “Có phải chúng ta nên tính toán lại nợ nần không? Hai người chúng ta là kẻ tám lạng người nửa cân đó. Nếu không phải nàng đánh không lại ta thì với cái tính tình kia của nàng chỉ sợ là đã phải thủ tiết từ lâu rồi.”

Lời nói này cũng đúng, nếu không phải võ công của thằng cha này quá lợi hại thì với cách hành xử thô lỗ trước kia của hắn với nàng nàng đã sớm đánh cho hắn quỳ trên mặt đất xin tha thứ rồi.

Lãnh Bằng Cơ cười híp mắt: “Ta cảm thấy rõ ràng mình là một bông hoa dịu dàng hiểu lòng người, tính tình rất tốt. Chủ yếu là hai người chúng ta bát tự không hợp, không phải chàng khắc ta thì chính là ta khắc chàng, đó cũng là chuyện không có biện pháp xử lý mà” .

Mộ Dung Phong quay mặt qua nhìn miệng nàng vừa nói chuyện vừa không ngừng ăn cái gì đó trong hệt như con thỏ, hết sức buồn cười. .

“Mấy thứ đồ chua như vậy nàng ăn một lúc bao nhiêu vậy mà không thấy ê răng sao?”

Lãnh Băng Cơ dùng que trúc cắm một miếng rồi nhét vào miệng: “Phụ nữ có thai không thích ăn chua thì sẽ là ăn cay” Ánh mắt Mộ Dung Phong hơi trầm: “Chúng ta có thể đừng há mồm ngậm miệng là lại dán hai chữ đó lên miệng không?”

“Chúng ta đã nói trước rồi, nếu hiện tại đã là quan hệ hợp tác thì chàng phải vứt bỏ hoàn toàn thành kiến với ta, chuyện ta hoài thai đối với chàng mà nói là không hề có một xu quan hệ nào.

Căn cứ vào thân phận bạn bè chàng phải t vẻ quan tâm với ta, chứ không phải kỳ thị”

Mộ Dung Phong cúi đầu đi đường, vừa đi vừa nhìn chằm chằm vào vạt áo, trên đó thêu hình tường vân như ý bằng sợi vàng.

“Nàng thật sự định giữ lại đứa bé này?”

Động tác nhẩm nuốt của Lãnh Băng Cơ ngừng lại: “Vì sao lại không giữ? Chỉ cần ta và chàng kết thúc quan hệ thì ta sinh con hay không không hề còn quan hệ gì với Hoàng gia nữa rồi không phải sao?”

“Liên lụy đến Hoàng gia thế nào tạm thời không nói đến, nhưng cả đời nàng sẽ phải sống trong những lời đồn đại đặt điều của người khác, vĩnh viễn không ngóc nổi đầu. Một mình nàng sẽ nuôi nấng đứa bé này trưởng thành thế nào?”

“Vì sao không thể Lãnh Băng Cơ ta từ nhỏ vốn đã không có phụ thân, không phải vẫn rất đứng đắn nghiêm chỉnh sao? So với những kẻ được che chở mà lớn lên nhưng èo uột xấu xí như táo tàu thì mạnh hơn nhiều.”

Mộ Dung Phong hơi do dự, vẫn chậm rãi buông môi ra, mang theo vài phần nghiêm túc: “Nhưng cả đời nàng cũng bị hủy theo. Nàng có nghĩ tới hay không, bỏ nó đi thì có rất nhiều việc có thể bắt đầu lại một lần nữa. Sẽ có người có thể không ngại quá khứ của nàng, chấp nhận tuổi trẻ hoang đường của nàng, sẵn lòng cho nàng cuộc sống an ổn, một đời thoải mái, so với việc cả đời nàng gian nan khốn đốn, phải sống dưới ánh mắt ghẻ lạnh của người đời thì tốt hơn rất nhiều”

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement