Vương Phi Muốn Tái Gia Rồi

Advertisement

Chương 258: Đời người có nơi nào không thể gặp được nhau

Lãnh Băng Cơ không chỗ tránh né, kinh ngạc ngẩng mặt lên, nàng và nam tử kia cả hai đều ngây ngẩn cả người.

Dù người đó đứng trong bóng tối nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ. Hóa ra là Tê Cảnh Vân! Có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới.

Thăng nhãi này ngày nào cũng lê la ở Lâm Lang Các, muốn dạng mỹ nhân gì mà chẳng có, chẳng hiểu thế nào lại chạy vào hoàng cung yêu đương vụng trộm? Hơn nữa đối tượng còn là nha đầu dâng trà trước mặt hoàng thượng.

Khó trách lúc vừa rồi nghe tiếng lại quen như vậy. Đúng là sắc đẹp làm cho người ta gan to hơn trời, quả thực là không cần mạng sống nữa mà!

Mà Tề Cảnh Vân đột nhiên nhìn thấy trong tủ quần áo lại biến ra được một người sống, nhiều thêm một Lãnh Băng Cơ thì cũng bị dọa sợ, mí mắt giật liên tục, thiếu chút nữa thì kêu ra tiếng.

Nàng cung nữ kia chỉ lo khẩn trương nhìn chằm chằm ngoài cửa, thấy hẳn thất thần bất động thì dùng sức đẩy: “Nhanh chút nào!”

Tê Cảnh Vân cũng không muốn để cho cung nữ này nhìn thấy Lãnh Băng Cơ, cắn răng một cái, cũng chui vào trong tủ quần áo.

Bấy giờ cung nữ kia mới lên tiếng trả lời người bên ngoài: “Ai vậy?”

Điêu ma ma vừa nghe thấy có người nói chuyện liền đáp: “Ta là nô tài hâu hạ Phong Vương phi, xin hỏi Vương Phi nương nương nhà ta có ở bên trong nghỉ ngơi không?”

“Không có.” Nàng ta bước tới mở cửa phòng ra, hóa ra nàng ta lại quen biết Điêu ma ma: “Chỉ có một mình ta chạy đến đây để trộm lười một lát thôi, hôm nay ta đi đôi giầy không thích hợp nên bị cọ xước hết chân”

Điêu ma ma “à” một tiết yến tiệc đã kết thúc, có lẽ hoàng thượng cũng quay về rồi đó, uống rượu xong dễ khô miệng, cần có người hầu hạ bên cạnh, ngươi mau trở về sớm đi”

Cung nữ lo lắng xoay mặt liếc mắt nhìn trong phòng: “Cảm ơn Điêu ma ma nhắc nhở, ta quay về đây”

Nàng ta xoay người đóng chặt cửa điện, vẫn không quên ý định đẩy Điêu ma ma đi: “Liệu có phải Phong Vương phi cũng quay về rồi không? Có lẽ hai vị rẽ vào hai lối khác nhau chăng?”

“Có lẽ vậy” Điêu ma ma đáp lời rồi đi theo nàng ta.

Trong đại điện phút chốc đã im ắng trở lại.

Trong lúc nhất thời hai người không ai dám cử động gì, sợ có người đi rồi lại quay lại.

Trong tủ quần áo toàn hơi rượu Tê Cảnh Vân thở ra, lẫn vào đó là mùi hương ấm áp tản ra từ người Lãnh Băng Cơ do lúc vừa rồi khẩn trương quá mà sau lưng thấm đầy mồ hôi.

Cũng may là ngăn tủ đủ rộng rãi, hai người đứng cách nhau một khoảng nhất định nên cũng không quá khó xử.

Lãnh Băng Cơ hừ nhẹ một tiếng: “Như đệ không phải là yêu đương vụng trộm mà là đang đùa bỡn tình cảm của người khác! Một cô nương gia đi theo đệ có nghĩa là phải trả giá cả đời. Đệ ăn no chán chê rồi phủi mông bỏ đi thì người ta phải sống thế nào?”

“Một người chịu đánh, một người chịu bị đánh mà thôi” Tê Cảnh Vân không đồng ý: “Nam nhân ấy mà, ba vợ bốn nàng hầu không phải là chuyện bình thường sao? Đâu có như tẩu và biểu ca, thật lòng thật dạ đến vậy”

“Người không đồng đạo không thể cùng bàn luận, về sau ngoài chuyện buôn bán tốt nhất hai chúng ta không nên bàn đến chuyện gì khác”

Lãnh Băng Cơ trừng mắt với hắn: “Đệ đi trước hay ta đi trước đây?”

“Biểu tẩu đi trước đi, biết đâu lát nữa tiểu mỹ nhân của đệ lại không nhịn được trở về tìm đệ thì sao?”

Lãnh Băng Cơ chỉ hừ một tiếng, mở cửa điện, liếc trái liếc phải một lúc rồi dựa theo trí nhớ quay lại yến tiệc.

Quả nhiên mọi người đã tản đi hết.

Điêu ma ma đang lo lắng nhìn xung quanh, thấy nàng trở về lập tức tiến lên: “Vương Phi nương nương, người quay lại rồi, làm lão nô tìm người từ nãy đến giờ”

Lãnh Băng Cơ thản nhiên nói: “Ta bị lạc đường ở ngự hoa viên, mãi mới gặp được một tiểu thái giám dẫn đường cho ta quay lại đây. Vương gia đâu?”

“Vương gia đã về trước rồi.”

“Vê trước rồi?”

Vậy có nghĩa là hắt Chuyện gì vậy không Điêu ma ma gật đầu: “Có lẽ là vì ngài ấy uống nhiều rượu quá, ở lại nữa thì sợ sẽ làm ra việc gì thất thố. Vừa rồi Triệu ma ma cứ quấn lấy lão nô nói chuyện, cụ thể thế nào lão nô cũng không rõ.”

Nói cũng đúng.

Lãnh Băng Cơ cũng không tiếp tục trì hoãn, đi cùng Điêu ma ma ra khỏi hoàng cung, khi đến cửa cung lại không thấy xe ngựa nhà mình đâu. Xe ngựa của Lãnh Băng Nguyệt còn đậu ở một bên, xa phu ôm cây roi trong lòng ngủ gà ngủ gật.

Nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đi ra hắn xoa mắt, hơi ngạc nhiên, thắc mắc hỏi nàng: “Vương Phi nương nương còn chưa về ạ?”

Lãnh Băng Cơ nhíu mày: “Trắc phi nương nương nhà ngươi đâu?”

“Trắc phi nương nương..” Xa phu nhức đầu, lâm bầm lầu bầu: “Chẳng lẽ là vừa rồi mình bị hoa mắt?”

lém nàng ở lại đây một mình sao?

“Bị hoa mắt cái gì?”

“Khi nãy hình như Trắc phi nương nương ngồi cùng Vương gia rời đi trên xe ngựa của người rồi ạ”

Giọng điệu có vẻ không chắc chắn.

Lãnh Băng Cơ không khỏi sững sờ, lẽ nào Mộ Dung Phong say rượu cho nên Lãnh Băng Nguyệt đi theo chăm sóc?

Nhất thời nàng không thể nghĩ ra cái gì liền trèo lên xe ngựa của Lãnh Băng Nguyệt, sai xa phu: “Vê phủ.”

Mộ Dung Kỳ hôm nay thật sự uống rất nhiều rượu nên đã bố trí trước, dặn dò người khi nào yến tiệc tan liền đi tìm ngay Lãnh Băng Cơ để cùng về phủ với hẳn.

Tìm khắp nơi mà không thấy nàng đâu thì Triệu ma ma bước tới chào hỏi hắn, nói là Lãnh Băng Cơ đã ra cung trước, đang chờ hắn ngoài xe ngựa.

Hắn cáo từ mọi người rồi tự mình đi ra ngoài cung, mắt say lờ đờ nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đứng trên xe ngựa vén màn lên ngoắc tay về phía hắn.

Hắn bỏ ngựa qua một bên, vén vạt áo, trèo lên xe ngựa.

Trong xe ngựa hơi tối, chỉ có viên Dạ Minh Châu khảm trên vách xe tản ra quầng sáng mỏng.

Hắn vừa ngồi lên xe thì thân thể “Lãnh Băng Cơ” đã nhào.

qua, chui vào trong ngực hắn, chủ động dán đôi môi anh đào lên, nhẹ nhàng dừng lại trên yết hầu nhô lên của hắn, chậm rãi mơn trớn, cực kỳ mê hoặc.

Đầu óc Mộ Dung Phong choáng váng nặng nề, vừa nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đã hoàn toàn thả lỏng xuống, cười khàn khàn: “Hôm nay sao lại nhiệt tình vậy?”

Đáp lại hắn là một hàm răng nhẹ nhàng cần lên cổ.

Trên người “Lãnh Băng Cơ” rất thơm, mùi hương ngọt ngào như mùi hoa hồng, lại hơi ngọt ngấy, trong mơ hồ còn mang theo cảm giác quen thuộc.

Sự nhiệt tình của nàng ta lập tức châm lên ngọn lửa trong lòng Mộ Dung Phong, hắn ôm “Lãnh Băng Cơ” vào lòng, giọng khàn khàn: “Không chờ được sao?”

Người trong lòng ngượng ngùng “Ừ” một tiếng.

Câu trả lời làm cho Mộ Dung Phong cảm thấy cực kỳ sung sướng, trong việc này Lãnh Băng Cơ luôn không mấy phóng khoáng, quá mức ngượng ngùng. Hơn nữa nàng còn đang có thai, làm cho mỗi lần Mộ Dung Phong đều chỉ lướt qua rồi ngừng, chưa bao giờ được tận hứng.

Khó được ngày nàng chủ động như hôm nay.

Dưới sự kích thích của hơi cồn Mộ Dung càng thêm nhiệt huyết sôi trào, trong lúc nhất thời khó có thể khống chế được mình.

“Tiểu yêu tinh!” Mộ Dung Phong hít vào thật sâu.

Cuối cùng “Lãnh Băng Cơ” cũng ngửa mặt lên, ghé sát bên tai hẳn, phả ra hơi thở như hoa lan: “Hôm nay ánh trăng đẹp.

như vậy, chúng ta đi ra khỏi thành được không?”

Mộ Dung Phong ngửi được trên người nàng ta tỏa ra hương vị ngọt ngào thì đã cuộn trào nhiệt huyết, cảm thấy hơi thở từ miệng nàng phả ra như có móc câu, câu cả trái tim của hắn ra ngoài.

“Ra khỏi thành!” Mộ Dung Phong gần như căn chặt hàm răng, mở miệng ra lệnh cho xa phu.

Top Truyện hay nhất

Tổng Tài Tại Thượng Tổng Tài Daddy Siêu Quyền Lực Sau Ly Hôn, Thần Y Tái Thế
Thánh Thể Bất Phàm Bắt đầu từ một cái giếng biến dị Vô Thượng Kiếm Đế
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ Bát Gia Tái Thế Xuyên Không: Sống Một Cuộc Đời Khác
Xuyên không: thư sinh hàn môn và kiều thê Tử Thần đào hoa Long đô binh vương
Xuyên không làm huyện lệnh hoàng gia Thiên Mệnh Kiếm Đạo Kiếm khách mù
Hoắc tổng truy thê Cuồng Long Xuất Thế Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Huyện lệnh đế sư Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp Chàng rể trường sinh
Binh Vương Thần Bí Tuyệt Phẩm Thiên Y Bắt Đầu Từ Trên Đường Cứu Người
Tuyệt Thế Dược Thần Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả Tiên y ngờ nghệch
Tuyệt Thế Thần Y Thiên Nhãn Quỷ Y Tuyệt Thế Long Thần
Bắc Vương: Yêu Nghiệt Siêu Phàm Võ tôn đỉnh cấp Thần Y Xuất Ngục
Sát Thần Chí Tôn Truyền Thuyết Đế Tôn Khai quang mật sử
Cao thủ Y võ Chiến thần Tu La Thần Chủ Ở Rể
Chiến Thần Thánh Y Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn Đệ nhất kiếm thần
Đỉnh Phong Võ Thuật Bố cháu là chiến thần Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên
Cửu Thiên Kiếm Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp Chàng rể quyền thế
Y võ song toàn (full) Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (full) Chàng rể cực phẩm - full
Phá quân mệnh Xuyên không tới vương triều Đại Khang Hậu duệ kiếm thần
Đế Hoàng Mạnh Nhất Báo Thù Của Rể Phế Vật Thần y trở lại
Người Tình Của Quý Tổng Thiên đạo hữu khuyết Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ
XXX Thái Tử Bụi Đời (full) Sư phụ tôi là thần tiên
Đỉnh Phong Thiên Hạ Thánh Địa Vô Cực Thần Y Thánh Thủ
Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm Người chồng vô dụng của nữ thần Tổ Thần Chí Tôn
Võ đạo thần ma Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Vợ trước đừng kêu ngạo Nhân Sinh Hung Hãn Tuyệt Sắc Đan Dược Sư: Quỷ Vương Yêu Phi
Sáu người chị gái cực phẩm của tôi Vợ Cũ: Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thời Tổng, Xin Cho Tôi Một Đứa Con Võ Giả Báo Thù Huyền Thoại Trở Về (full)
Em Không Muốn Làm Người Thay Thế Chị Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi Thần Vương Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
Bà Xã, Nên Ngoan Ngoãn Yêu Anh - Full Đan Đại Chí Tôn Binh Vương Thần Cấp
Vợ Yêu Cực Phẩm, Sủng Em Cả Đời Tuyệt Thế Cường Long Thần Cấp Kẻ Phản Diện
YYY Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân
Cuồng long trở về Ẩn cư ba năm, ra ngục thành vô địch Vô Tận Đan Điền
Thần đế trọng sinh Thần y xuất chúng Nghe Bảo Boss Hàn Nghiện Vợ Lên Trời
Hôn nhân bất đắc dĩ Đỉnh cấp rể quý Tuyệt Kiếm Phá Thiên

Tham gia Facebook Group để đọc sớm nhất

Advertisement